Chương trước
Chương sau
Cảng Vũng Áng phòng nghị sự.
Lê Nhĩ đột nhiên như nhớ đến cái gì đó, hoảng hốt hô:
- Chủ công, đám người chúng ta kỳ thật chỉ là quân tiên phong của đám thổ phỉ, thành chủ Nhai Châu ban bố mệnh lệnh treo giải thưởng binh khí của các người, cho nên không bao lâu nữa, đám thổ phỉ tiếp theo sẽ tới đây!
- Đám người tiếp theo có bao nhiêu người.
Đám Mạnh Hổ có chút khẩn trương!
Không ngờ rằng 2000 thổ phỉ này mới chỉ là quân tiên phong, nếu như đợt tiếp theo cũng là 2000, sợ rằng cần phải điều tra lại một lần nữa nhân khẩu của đảo Hải Nam mới được, địa phương nhân đinh hiếm hoi như thế, căn bản không có khả năng xuất hiện nhiều thổ phỉ như vậy được.
- Không rõ lắm, phải xem thổ phỉ nghe được tin tức tới nhiều hay không, nhưng mà có thể khẳng định không vượt quá 2000 người.
Kimura Mumon trả lời.
Hoàng Hải kinh ngạc nói:
- Lại 2000 người! thành Nhai Châu các ngươi có bao nhiêu thổ phỉ vậy chứ?
Kimura cười khổ nói:
- Không ai biết được thổ phỉ có bao nhiêu, bởi vì tùy lúc đều có thế lực suy tàn hoặc dân chúng mất ruộng đất trở thành thổ phỉ. Hoặc các bộ lạc chiến bại, bỏ núi rừng xuống đồng bằng kiếm ăn. Mà khu cảng Nhai Châu Tam Á lại là nơi giàu có bậc nhất Quỳnh Châu tập trung nhiều thành phần không ổn định là chuyện đương nhiên.
Nhưng cũng không cần lo lắng, nếu như giải quyết xong đám thổ phỉ này, tin rằng chuyện hai nhóm thổ phỉ toàn quân bị diệt, sẽ làm những người khác từ bỏ ý đồ.
Nghe thế, Hoàng Hải cau mày hỏi:
- Các ngươi không ngờ lại thái quá như thế? Được rồi, thành chủ Nhai Châu kia vì sao phải treo giải binh khí chúng ta? Nhìn kiểu của hắn, giống như là đang cổ vũ các ngươi tới công kích chúng ta vậy.
Lê Nhĩ vẻ mặt nịnh nọt nói.
- Vị đại nhân này, thành chủ Nhai Châu chính là đầu sỏ chủ trì mua bán buôn lậu quanh khu vực này, chủ công ở chỗ này lập nghiệp, hắn đương nhiên phái thổ phỉ tới phá hủy chướng ngại cản trở hắn làm ăn rồi.
- Thêm nữa chỉ ít hôm trước nghe nói có một đám phỉ bản địa Đại Nam, cầu cứu thành Nhai Châu báo mối thù diệt môn, chúng hoa rất nhiều tiền bạc, cung cấp vũ khí, thuê thuyền tài trợ cho đám thổ phỉ.
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, có vẻ ai cũng đoán được, đó chính là tàn dư nhà họ Ngô chứ không phải ai khác.
- Cái gì? Thành chủ Nhai Châu chính là đầu sỏ tuyến đường buôn lậu!
Mọi người bị tin tức này làm hoảng sợ, vẻ mặt Đỗ Quý càng giật mình.
Ngẫm một chút Đỗ Quý gật đầu nói.
Đại nhân, trước đây nhà họ Ngô đúng là có làm ăn với một nhóm thế lực người Hoa, nghe đồn đơn hàng còn rất lớn, không thể ngờ rằng lại chính là thành chủ Nhai Châu.
Hồng Đĩnh cũng có điều suy nghĩ.
Thành chủ Nhai Châu cũng không phải hạng vừa, có thể kiểm soát được tuyến đường buôn lậu như thế chắc chắn không phải kẻ đơn giản, nhất là trong thời đại thực dân, bọn người Tây Dương đang đẩy mạnh khai thác thuộc địa vùng viễn đông này, một thành chủ nho nhỏ thế nhưng lại có thể còn tồn tại trước gót sắt và súng ống của người phương Tây thì thật đúng là rất khá.
Hồng Đĩnh quay ra hỏi.
- Kimura, Lê Nhĩ, các ngươi nói đợt thổ phỉ tiếp theo khi nào thì đến?
Kimura hiển nhiên đối với sự tình này không rõ lắm, chỉ có thể cúi đầu ngậm miệng, mà Lê Nhĩ là thổ phỉ chân chính suy nghĩ một chút, nói:
- Chủ công, sau khi chúng ta xuất phát, đội thuyền bọn họ hơi khó tập hợp, dựa theo lệ trước giờ, có lẽ còn khoảng 2-3 giờ nữa sẽ đến bờ biển.
Hồng Đĩnh nghe đến đây liền ra lệnh.
- Ngoại trừ nhân viên canh giữ tù binh, còn lại tất cả các nhân viên chiến đấu, tất cả tập kết, chuẩn bị chiến đấu.
Hồng Đĩnh điềm nhiên hạ lệnh.
Tất cả các tiểu đoàn trưởng, đại đội trưởng, khẩn cấp tập họp.
- Rõ
Mạnh Hổ, cùng Đỗ Quý lập tức ra ngoài truyền lệnh.
Vàng Lí Dũng cùng Huy Dương nhận lệnh lập tức ra lệnh cho binh sĩ, sau đó chạy tới trước tiên, 11 tên đại đội trưởng theo thứ tự tụ họp lại.
Phòng hội nghị Phủ lĩnh chủ không tính là lớn, bị hơn 10 người kia tràn vào liền chật chội rất nhiều, lúc Hồng Đĩnh đem tin tình báo nói ra, đám sĩ quan lập tức hưng phấn chờ lệnh,
- Nguyện nghe tướng chủ phân phó!
Về phần hai người Kimura, Lê Nhĩ, tuy rằng cũng theo chờ lệnh, nhưng trong lòng bọn hắn lại không cho là đúng, dù sao không có ai lại để người vừa đầu hàng lập tức tham gia cuộc chiến chống lại đồng bạn trước đây.
Hồng Đĩnh tuy rằng thu những việc này vào mắt, nhưng cũng không phát tác, chỉ cười cười.
- Tiểu Đoàn 1 và 2 dẫn theo binh mã mai phục ở khu rừng cạnh bến tàu, lính cận vệ mai phục ở bên hông bến tàu, lúc nào cũng sẵn sàng đánh tạt sườn, Kimura, Lê Nhĩ mang theo thủ hạ các ngươi đợi ở trên thuyền, chờ đám thổ phỉ rời thuyền, tiểu đoàn 1 và 2 tiến đánh chính diện, tiểu đoàn 3 chặn đường lui của chúng, lính cận vệ đột kích tạt sườn, Pháo binh bắn áp chế, được phép bắn tự do hủy diệt. Kimura, Lê Nhĩ tiếp thu đội thuyền.
Chiến lược của Hồng Đĩnh khác hẳn vừa rồi, vừa rồi chỉ là phân tán thổ phỉ ra bắt tù binh, lần này lại muốn thổ phỉ toàn quân bị diệt, để bọn thổ phỉ khác kinh sợ đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Nghe Hồng Đĩnh hạ lệnh như vậy, các quan quân không nói hai lời lĩnh mệnh đi ra.
Công tác chuẩn bị chiến được tiến hành vô cùng khẩn trương.
Bọn Lê Nhĩ không ngờ tới chủ công lại thật sự đồng ý để bọn họ xuất chiến, lẽ nào hắn không sợ những người mình làm bại lộ ý đồ tác chiến, chẳng lẽ không sợ bọn mình lên thuyền đào tẩu sao?
Vẻ mặt Lê Nhĩ kích động nói:
- Thuộc hạ nhất định không phụ đại nhân kỳ vọng!
Còn Kimura tuy rằng cũng lĩnh mệnh như vậy, nhưng lại nghĩ:
- Hiện tại là Mumon gia tộc cầu hắn, khó trách hắn không sợ chúng ta phản bội.
Sau khi bọn họ rời đi, lão Phúc nhịn không được nhắc nhở:
- Thiếu gia, có cần phái người giám thị 2 người bọn họ không? Dù sao bọn họ mới đầu hàng, trung thành hay không còn chưa rõ mà.
Hồng Đĩnh lắc đầu nói:
- Không sao cả, dù là bọn họ làm lộ kế hoạch tác chiến chúng ta, đám thổ phỉ còn lại khẳng định sẽ bị kết cục toàn quân tiên phong bị diệt dọa cho hoảng sợ. Còn như bọn họ bỏ trốn, bằng vài người bọn họ, đi thì đi thôi.
Hoàng Hải hiếu kỳ hỏi:
- Đại nhân, ngài thực sự định giúp tên Kimura kia khôi phục vinh quang gia tộc Mumon hắn?
Thấy Hồng Đĩnh gật đầu, Hoàng Hải không khỏi tiếp tục nói:
- Tuy rằng chúng ta công chiếm đảo Quỳnh Châu có thể thu lại dân cư và tài vật, nhưng cuối cùng cứ cảm thấy như là may áo cho người khác, trong lòng không khỏi khó chịu.
Mạnh Hổ lập tức hùa theo:
- Đúng vậy, đất chúng ta đánh hạ phải giao cho bọn hắn quản lý, thật sự là không có thiên lý mà! Nên nhớ mảnh đất đó nếu chúng ta nộp lên cho vua Tự Đức, đại nhân tuyệt đối sẽ trở thành tướng quân khai cương quách thổ!
Nghe nói như thế, ánh mắt lão Phúc lộ ra quang mang nóng bỏng, bắt đầu suy tư chuyện này có nên thực hiện hay không.
Hồng Đĩnh không lưu ý thần tình bọn họ, chỉ là trầm ngâm một chút.
- Công chiếm đảo Quỳnh Châu, cũng không phải là nhìn trúng nhân khẩu tài phú thổ địa, hơn nữa thời điểm này ta cũng không thể hạ lệnh công kích những thành trì khác nơi đó, dù sao Kimura đã nói rõ những vùng đất này hiện đang rất hỗn loạn binh tướng náo loạn khắp nơi, quả thật rất khó quản lí, chút thực lực của chúng ta đi trêu chọc bọn hắn, quả thật là tự tìm phiền toái.
- Vậy thiếu gia vì sao còn muốn đi công chiếm đảo Quỳnh Châu?
Lão Phúc hỏi.
Hồng Đĩnh cười cười:
- Rất đơn giản, luyện binh.
- Luyện binh!
Tất cả mọi người giật mình há to miệng, bọn họ không ngờ Hồng Đĩnh đồng ý công chiếm đảo Quỳnh Châu, lại là để luyện binh.
Hồng Đĩnh gật đầu:
- Không sai, chính là luyện binh, mục đích ban đầu của ta khi thành lập Vệ Quốc Quân chính là tạo ra một đạo quân tinh nhuệ, có đủ sức mạnh để đánh đuổi giặc Pháp xâm lược, thế nhưng quân đội nếu như không trải qua máu lửa thì rất khó có thể trở thành một đội quân tinh nhuệ rạn dày kinh nghiệm.
- Cứ nhìn Kinh Quân của triều đình thì biết, mang tiếng là đội quân tinh nhuệ của triều đình, được trang bị tốt nhất cả nước, thế nhưng sức chiến đấu lại chả đâu vào đâu cả, ngoại trừ cầm vũ khí ngao ngao xông lên thì chẳng biết gì khác, phương thức chiến đấu phát triển từng ngày, nếu như không liên tục chiến đấu và trưởng thành thì sẽ mau chóng bị đào thải ra khỏi dòng sông lịch sử.
Lão Phúc đồng ý nói:
- Đúng vậy! Binh sĩ trải qua huyết chiến cùng binh sĩ chỉ huấn luyện gian khổ kém nhau rất xa, không nói kỹ xảo chiến đấu, hay là phương thức đội hình dã chiến, dù là sát khí cũng có thể quyết định vấn đề. Hiện tại trong hơn 1000 binh của chúng ta này, lính cận vệ coi như lợi hại, nhưng đại đội binh sĩ còn lại thì có đến một nửa vẫn còn khá non nớt, so với lính cận vệ rõ ràng thiếu một loại khí thế nhanh nhẹn dũng mãnh. Cho nên, để đội quân binh này có thể vào Nam chiến đấu, thiếu gia đúng là phải để các binh sĩ kia thấy máu mới thành công được!
Mạnh Hổ vỗ vỗ đầu:
- Thảo nào đại nhân muốn công chiếm đảo Quỳnh Châu, ngoại trừ ở đó, chúng ta dù muốn luyện binh cũng không có chỗ luyện được! Nơi đó thổ phỉ có khắp nơi, sức chiến đấu không phải đặc biệt mạnh, nơi đó lại không phải quốc thổ của chúng ta, bớt đi nhiều vấn đề rắc rối, điều tiếng của triều đình, đủ để chúng ta luyện một đoạn thời gian rồi.
Hồng Đĩnh bỗng nhiên vỗ đầu.
- Quên mất, tính toán thời gian thì tình hình chiến sự trong Nam hiện tại đang vô cùng nóng bỏng, rất có thể quân đội triều đình đã thất bại tan tác ở đại đồn Chí Hòa, sẽ chẳng mấy chốc chúng ta sẽ có cơ hội để vào Nam chiến đấu, chỉ với đội quân nhỏ như vậy thì chiến thắng sẽ rất gian khổ.
Hồng Đĩnh cũng không muốn nói đến chuyện nhóm của Trần Trung đã vào Nam hiệp trợ chiến đấu, vì trong suy nghĩ của hắn nhóm quân nhỏ ấy tác dụng cũng không có gì, đó cùng lắm chỉ được coi là một con bài ẩn nhỏ nhỏ mà hắn cố gắng gửi vào giúp đỡ miền Nam trong điều kiện hiện nay có thể làm được mà thôi.
Thế nhưng Hồng Đĩnh không thể tưởng tượng được rằng, những người mà hắn không coi trọng lắm đó lại lập lên được những chiến công hiển hách, đảo ngược tình thế cuộc chiến.
- Đỗ Quý, mau soạn một mệnh lệnh cho dân binh toàn bộ lãnh địa của ta tập hợp lại, tiếp thu huấn luyện quân sự, thực thi chế độ của nhà Tây Sơn “ba suất đinh lấy một suất lính” lương thưởng đề cao, dân binh các nơi khác cũng có thể kêu gọi mức độ ưu đãi cũng tương tự như người mình.
Cần phải trong thời gian sớm nhất tập hợp đủ 3000 lính, lấy nòng cốt là Vệ Quốc Quân, thành lập nên các tiểu đoàn mới, sẵn sàng đáp ứng lời kêu gọi của nhân dân miền Nam.
Trong lúc mọi người của phòng nghị sự đang họp thì bên ngoài tiếng nổ ầm ầm chát chúa liên tục vang lên, chỉ một thời gian ngắn sau đó liền lắng lại.
Vàng Lí Dũng cùng Huy Dương dẫn theo các đại đội trưởng và Kimura, Lê Nhĩ tiến vào.
- Đại nhân, lần này chúng ta thu hoạch gần nghìn đầu lâu, bắt tù binh hơn ngàn thổ phỉ, thu được hơn 40 chiến thuyền. Lính cận vệ chết trận 5 người, đại đội quân Đế quốc chết trận 22 người, thủ hạ Kimura, Lê Nhĩ không có thương vong.
Vàng Lí Dũng dùng tiếng kinh pha giọng dân tộc, hai ba câu liền báo cáo xong tổng kết chiến quả, nghe mà hai người Kimura, Lê Nhĩ cùng nhau trợn trắng cả mắt.
Tên ngu ngốc này, sao không trước tiên ca tụng một chút thủ trưởng anh minh thần võ, biểu lộ một chút mình có bao nhiêu khó khăn hết sức, không sợ hi sinh hoàn thành lần tác chiến này chứ?
Đồng thời cũng có thể nói một chút mấy người bọn họ tác chiến anh dũng thế nào?
Không ngờ ngay cả một cái tên người cũng không nói ra, đúng là bọn An Nam mà, không hiểu cái gì gọi là nghệ thuật quan trường của thiên triều thượng quốc nhà Thanh gì cả, ngay cả cơ hội khoe thành tích này cũng bỏ lãng phí.
- Ừm, toàn thể khao thưởng 50 tiền, trợ cấp người chết trận 1 quan, kẻ lập công lập danh sách báo lên, theo công trạng tiến hành thêm phần thưởng.
Hồng Đĩnh gật đầu nói.
Vàng Lí Dũng cùng Kimura, Lê Nhĩ chỉ chắp tay tạ ơn,
Công việc luyện binh cùng tập trung quân đội đang khẩn trương tiến hành, chỉ trong một ngày, từ khắp các nơi trong lãnh địa của Hồng Đĩnh các đơn vị dân binh hoặc bán quân sự như diêm đinh vũ trang hay tuần kiểm liên tục tập hợp.
Số lượng quân đội tập trung ở Vinh Vũng Áng nhanh chóng đột phá hơn 2500 người, để các hoạt động trong lãnh địa có thể hoạt động bình thường không lọt vào tê liệt khi các đội quân đảm bảo an ninh bị điều đi, Hồng Đĩnh chỉ điều hai phần ba số lính diêm đinh vũ trang, tuần kiểm các nơi, số còn lại được bổ sung thêm lính mới thành lập thêm các bộ khung đơn vị trực chiến khác, tuy vậy trong thời gian này chỉ tính riêng hoạt động điều quân ấy thôi cũng khiến toàn bộ Hà Tĩnh rung chuyển.
Vị quận công khủng bố kia lại muốn đánh trận rồi, đó là điều mà tất cả các gia tộc hay thế lực tại Hà Tĩnh đều sợ hãi, kí ức Ngô gia bị diệt như chỉ vừa mới hôm qua thôi, không biết lần này vị quận công kia sẽ chĩa đầu mâu sắc nhọn vào thế lực nào, cho nên không ai bảo ai gần như ngay lập tức các thế lực liền cử ra đại diện đến gặp Hồng Đĩnh để làm sáng tỏ, mong được đóng một phần công sức cho vị nhị thế tổ này cốt chỉ để giữ gìn gia tộc của mình được bình an.
Dù đã là đầu tháng 3 dương lịch, thế nhưng khí hậu Hà Tĩnh vẫn có chút sẽ lạnh do đợt gió mùa đông bắc hôm trước tràn về. Thế nhưng ở trang viên Hồng Gia Bảo vẫn có mấy chục người đứng chờ ở đó, vẻ mặt ngưng trọng. Chào hỏi nhau chẳng có mấy thái độ khách sáo nữa.
Họ cũng không phải chờ quá lâu, không lâu sau bốn mươi binh lính cầm súng dài chạy tới sân, đứng ở cửa sân hô:
- Kỉ Anh quận công tới.
Một tiếng thông báo truyền tới, trong sân lập tức náo động, mấy chục người đều đi về phía cửa, bốn mươi tên lính liền dựng súng dài đứng trang nghiêm, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người trào lên. Với ánh mắt nhìn thế này, mọi người đều không khỏi tự chủ dừng bước.
Những cường hào địa phưong này cảm thấy lo lắng không yên. Binh lính của vị Quận Công có tố chất như vậy, càng chứng minh Vệ Quốc Quân hoàn toàn không giống với khái niệm cường binh của họ.
Đang nghĩ ngợi, Hồng Đĩnh đã xuất hiện ở cửa, cười nói:
"Trời giá rét, các vị chờ ở đây đúng là bản Quận Công đã chậm trễ, chỉ là nơi bản Quận Công phụ trách phòng ngự, không có quan hệ gì với các vị, không biết các vị tới đây có chuyện gì?"
Hồng Đĩnh mặc quân phục Đức Quốc Xã màu xanh: bên hông súng hỏa mai cưa lòng, ăn mặc trang nghiêm, nhưng biểu hiện lại dịu dàng: nhưng lại suy đoán rõ ràng giả bộ mơ hồ, nhưng người dưới đâu dám nói toạc ra, chỉ có thể mồm năm miệng mười nói:
"Quận Công có ý định điều binh các nơi chắc chắn là có việc lớn, khéo khi cũng là việc tạo phúc cho bá tánh, thời tiết mặc dù rét buốt, nhưng trong lòng chúng ta lại ấm áp".
"Vệ Quốc Quân xuất thân là người bản địa, cũng muốn tới xem có thể đóng góp gì không?""Tộc trưởng bảo tôi chuẩn bị lợn dê cho năm mươi con, gửi tới đại nhân, mong đại nhân nhận cho.”
Thấy Hồng Đĩnh xuất hiện, một đám người ồn ào huyên náo, hoặc là nghênh đón hoặc là tặng lễ vật. Hồng Đĩnh lại thầm cười nhạt cái gọi là quan phủ và kẻ sĩ chung thiên hạ, bậc trên là văn thần các cấp nắm giữ đại quyền, tầng dưới lại là nơi những đại tộc cường hào này khống chế. Nếu nha môn châu huyện không có sự trợ giúp của những đại tộc này, mọi chuyện đều không làm được.
Vệ Quốc Quân hiện nay dưới sức mạnh chỉ là uy hiếp, nếu nói chắc chắn khống chế, vẫn có chút chướng ngại của những người này, vốn cho rằng lần này chỉ là hoạt động điều binh huấn luyện chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, không ngờ lại có lực chấn nhiếp đến như vậy, dựa vào biểu hiện và thái độ của những người này, Hồng Đĩnh bắt đầu nảy ra ý định hung hăng cắn xé mỗi kẻ một miếng thịt lớn.
Bề ngoài Hồng Đĩnh vẫn tươi cười chân thành nhẹ nhàng với một thân hào ở phía trước. Người thân hào này có vẻ là một người tri thức, mặc áo lụa dài, không ngừng khen ngợi quân đội Vệ Quốc Quân uy vũ, Hồng Đĩnh cười hỏi:
"Xin hỏi vị này từ đâu tới?"
Thấy Hồng Đĩnh hỏi, vẻ mặt người này trở nên vô cùng thân mật, liên tục chắp tay thở dài:
"Tiểu nhân là Tạ Đình Hòa của Tạ gia ở Nghi Xuân, chủ gia Tạ Đại Kiên là huynh trưởng tiểu nhân, lần này Tạ gia chúng ta thầm cố ý tới dâng lên Quận Công hai trăm lượng bạc, 500 quan tiền,bò ngựa mỗi loại hai mươi con, còn có chút lễ vật tầm thường, mong đại nhân vui lòng nhận cho.
Lễ vật này gần tới ngàn quan, thật không phải ít. Hồng Đĩnh gật gật đầu cười nói:
"Tạ gia Nghi Xuân hả, ồ, ta nhớ rồi, chính là Thái Chột Sông Lam phải không, ta nghe nói Thái Chột đại đương gia chính là lão tam Tạ gia các người, hơn 50 tráng đinh nam tử hán cầm đao múa thương.
Chậc chặc….thật là được,
Nghe nói Thái Chột này gần đây trở thành lương dân rồi. Đều ở trong trang viên ủ đông, cũng chính là đạo lý này, tết nhất vừa xong, không cần vất vả".
Hồng Đĩnh nói chuyện nhẹ nhàng giống như việc nhà vậy.
Tạ nhị gia nghe thấy câu đầu tiên vẫn vẻ mặt tươi cười, rất quang vinh, nghe tới vế sau sắc mặt càng trắng bệch, hai gối không còn chống đỡ nổi, quỳ rạp xuống đất, toàn thân giống như đang run rẩy.
Cường hào địa phương đối phó cấp trên không có con đường thứ hai chính là để cấp trên tai điếc mắt mù, không có được tin tức hữu dụng, tất nhiên cũng chính là không thể có hành động gì có hiệu quả được.
Nhưng bây giờ Hồng Đĩnh lại hiểu rõ tường tận tin tức của họ. Tình hình Tạ gia huyện Nghi Xuân được hắn nói rõ, sao không khiến Tạ lão nhị trong lòng sợ hãi chứ?
Hồng Đĩnh cũng không để ý tới người quỳ trên đất đi tới người kể tiếp, vừa rồi họ đối đáp đã bị người chung quanh nghe thấy. Ai cũng kinh hồn bạt vía, nhìn Hồng Đĩnh tươi cười đi tới, cảm thấy toàn thân trên dưới đều lạnh toát, nhưng lại không dám né tránh, kết quả lại nghe thấy:
"Vị viên ngoại nay, từ đâu tới vậy?"
"Bẩm... bẩm đại nhân, tiểu nhân là Đặng Chung của huyện Hoa Xuyên"
"ồ, Đặng Chung đất Hoa Xuyên hả, ta từng nghe nói, ngươi chính là lão đại đoàn ngựa thồ Đặng gia, không đơn giản, hơn trăm ngựa thồ, còn nhiều hơn Vệ Quốc Quân ta, nghe nói cha ngươi còn từng nói ở Hoa Xuyên, triều đình có vương pháp,
Hoa Xuyên này Đặng gia ta cũng chính là vương pháp, hắc hắc, thật oai phong".
Phụp một tiếng, lại một vị nữa quỳ xuống, Đặng Chung dập đầu lia lịa trên đất, một câu phản bác cũng không dám nói, chỉ ở đó cầu xin tha thứ:
“Quận Công đại nhân, Quận Công đại nhân, nhà tiểu nhân đúng là lương dân, đại nhân chớ nghe tin đồn bên ngoài" Hồng Đĩnh vẫn tươi cười, nhưng lời nói ra lại không liên quan gì tới vẻ mặt, cười nói:
"Đặng Chung ngươi không phải là gặp mặt đại đương gia mã phỉ Cửu Ngô sao, nói cái gì nếu Vệ Quốc Quân đánh tới, mấy nhà hợp lực cùng quấy rối, nhất định không cho hắn tới, ta có chút phiền muộn.
Lúc này Đặng Chung chỉ quỳ đập đầu trên đất, lại ngay bị dọa cho tới không nói nên lời. Hồng Đĩnh vừa đi vừa nói, lại giống như thuộc lòng, chỉ cần người nào đó nói ra chỗ ở, rốt cuộc là người ta thế nào, Hồng Đĩnh liền nói ra thế lực và quy mô võ trang nhà họ, thậm chí còn có những chuyện rất riêng tư cấm kỵ không bao lâu, vừa nãy trong sân còn ồn ào náo nhiệt, giờ đã vô cùng yên tĩnh.
Gần như không còn người đứng nữa, mười mấy người mở đầu, sau khi bị Hồng Đĩnh nói tới, người phía sau cũng không dám đợi Hồng Đĩnh nói nữa, cứ thế quỳ luôn xuống đất.
Hồng Đĩnh lúc này mới lui sau mấy bước, trên mặt không còn vẻ tươi cười, nói:
"Bản Quận Công nói xong rồi, các vị có gì muốn nói?"
Giờ khắc này, còn ai dám nói câu gì đều hồn bay phách lạc, ép người quỳ trên đất, trong sân yên tĩnh một lát, lại nghe thấy Hồng Đĩnh lạnh lùng nói:
"Nếu các vị không nói, vậy mỗ tiếp tục nói vậy, bắt đầu từ hôm nay, địa chủ thân hào các nơi trên đất Hà Tĩnh này chia làm ba hàng thượng trung và hạ, hàng thượng lấy ra ba mươi con cháu gia quyến thân thiết, hàng trung hai mươi, hàng hạ mười, tới đi lính trong Vệ Quốc Quân ta, tự chuẩn bị lương thảo quân giới, sau này sản xuất thu được hàng năm, hàng thượng giao nộp cho Vệ Quốc Quân ba phần, hàng trung hai phần, hàng hạ một phần".
Nói câu này xong, những cường hào thân hương vừa nãy cho dù sợ hãi cũng xôn xao, con cháu thân thích, sản xuất hàng năm, đều là nguồn sống của cường hào địa phương.
Thu nhập chủ yếu của cường hào chính là ruộng đất, một trong những tệ nạn tài chính của triều Nguyễn chính là có rất nhiều người không cần nộp thuế (lương thực),ví dụ người có công danh, tri thức, cường hào các nơi đâu đâu cũng có quan hệ với vị này vị kia trong triều đình. Nghe thấy Hồng Đĩnh muốn lấy một phần trong đó, giống như bị người ta cắt một dao trên mạch sống, không ai cam tâm tình nguyện.
Đại tộc hoành hành ngang ngược trong vùng, chính là dựa vào người gia tộc mình đông, lấy mấy chục con cháu thân thích, càng là rút củi dưới đáy nồi, ở giữa chỗ hiểm.
Nếu là người bình thường với mệnh lệnh thể này, theo luật nhà nước lấy tráng đinh tá điền đi thì không nói, nhưng Hồng Đĩnh nắm rõ tình hình từng nhà từng hộ như vậy, sao có thể lừa bịp được?
Tiếng mọi người xôn xao càng lúc càng lớn, thầm nghĩ thế lực Kỉ Anh Quận Công ngươi lớn, chúng ta đều sợ, nhưng cũng không thể ức hiếp người ta tới mức này, đây không phải là tuyệt đưòng lui của người khác sao?
Hồng Đĩnh híp mắt, nghe âm thanh càng lúc càng lớn của đám người bên dưới, lạnh lùng nói:
“Nếu các vị không muốn, bổn quan dẫn binh đi lấy là được rồi, lui cả đi".
Xua tay, quay người đi vào nhà mình, binh lính trong sân đồng thanh hô:
"Tiễn khách".
Hồng Đĩnh thầm cười, đám người không biết sống chết này. Không biết rằng sau khi diệt Ngô gia Hồng Đĩnh liền ngay lập tức để ý đến đám thế lực bản địa sâu mọt này, cho nên đã lệnh cho Lão Phúc đi âm thầm điều tra.
Hiện tại đất nước đang lâm nguy, thế nhưng đám khốn nạn này vẫn cứ giữ khư khư tài sản không chịu xuất ra ủng hộ, thế thì Hồng Đĩnh sẽ chẳng ngại mang binh đi thanh chừng để ổn định hậu phương của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.