* Cạch *
Ánh sáng đã tắt, một mảng tối dày đặc bao trùm cả căn phòng khiến nó thật rùng rợn. Tiếng gió rít khẽ bên tai, tiếng lạch cạch của cửa sổ, tiếng bước chân của mọi người, tất cả đã tạo nên một khung cảnh khiến người ta rợn tóc gáy.
Lâm Nhược Băng nhắm mắt vào, bước đi theo cảm tính của chính mình. Bỗng một tiếng " Á " vang lên, sau đó là tiếng người ngã xuống.
Tất cả đều lặng người, có ai đó trong phòng đã bắt đầu ra tay rồi.
" Keng * Bốp * Cạch cạch * Đoàng đoàng * Rầm * * Binh *
Cô bắt đầu thấy toàn thân toát ra mồ hôi lạnh....đó chẳng phải là tiếng vũ khí sao? Cuộc chiến đã bắt đầu rồi à?
* Phập *
- May thật, hên là mình phản ứng kịp, chứ không lần này chết chắc rồi a! Chơi gì mà ác vậy? Phóng dao cơ đấy! Chết nè! _ Cô cười khẩy, né mình qua một bên tránh con dao khiến con dao cắm vào tường. Lâm Nhược Băng bước lại gần bức tường, rút con dao ra và.....
" Áaaaaa "
- Wao! Trúng hồng tâm luôn kìa, cho mi chừa ai bảo dám đánh lén! Xí! _ Cô tuy rằng tỏ rõ thái độ chơi chơi đùa đùa nhưng ném ám khí phát nào dính phát đó. Lâu lâu còn có một cây mà dính hai đứa làm cô vỗ tay hoan hô liên tục. Mặc dù có ý đùa giỡn nhưng cô đều nhắm chính xác, đây mới là đáng sợ!
Còn mọi người nghĩ tại sao Lâm Nhược Băng lại có thể ném
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tro-ve-cua-tieu-thu/2920898/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.