“Xin lỗi sao? Nực cười” nó cười một cái nham hiểm.
“Anh có biết điều cấm kị của tôi là gì không?”
“Là gì?”
“Chính là những người làm bẽ mặt tôi sẽ phải trả một cái giá thật đắt”
“Vậy….”. Nó tiến tới sát người hắn, nghé vào tai hắn, nó thở những hơi thở nóng vào người hắn.
“Nhớ thật kĩ là anh sẽ phải trả một cái giá thật đắt cho việc này”. Nói rồi, nó xoay bước rời đi. Còn hắn ở phía sau không ngừng thót tim vì những lời vừa rồi. Lỡ một nhịp, hình ảnh của nó đã dần dàn khắc vào tim của hắn.
Nó đi xuống sảnh chính của bửa tiệc, Mẫn Nhi và Thiên thấy nó xuống thì cả hai đều chạy lại. Mặt nó tươi hơn lúc nãy, làm cho hai người họ bớt đi phần lo lắng về hai của mình.
“hai, nãy hai đi đâu đấy” Mẫn Nhi chạy lại bám cổ nó.
“Hai lên từng thượng ngắm cảnh, Mẫn cứ chơi tiếp đi” nó quay sang nhìn Mẫn Nhi.
“thôi, hai đưa hai Thiên với Mẫn về đi nha. Mai Mẫn còn đi học nữa”. Mẫn Nhi nũng nịu kéo tay nó.
“được rồi”. Ở một góc nào đó, người đàn ông kia đang chăm chú nhìn gia đình mới của con mình. Trên gương mặt ông hiện lên một nụ cười hiền hậu.
-----12 giờ đêm-----
Quanh người nó tỏa ra sát khí nồng nặc, người thì mặc toàn đồ đen. Tay cầm súng. Quanh đó, đàn em của nó thì đứng sau nó, bên kia thì có một tên thủ lĩnh cầm đầu và hơn 100 tên (khuếch đại thôi). Nó khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tro-lai-cua-lanh-bang-tieu-thu/2791550/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.