Khi Quy Khư trở lại, Hạ Sam cùng Mạnh Cửu đang ngồi ngay ngắn, cũng không trò chuyện gì, chỉ là ngồi nhìn nhau. Quy Khư liếc mắt khinh thường họ, trong lòng thầm nghĩ, giả vờ cái gì, cho rằng y không thấy môi hai người đều đỏ hay sao?
“Nhanh vậy sao?” Hạ Sam đứng lên nhận lấy cặp lồng trong tay y.
“Tốc chiến tốc thắng, tôi còn phải quay về S thị làm việc, còn cậu, trong lòng lúc nào cũng chỉ biết lo cho tiểu tử Mạnh Cửu khốn kiếp kia?”
Hạ Sam mở cặp lồng cho Mạnh Cửu ra, múc cơm, thổi nguội rồi uy cậu ăn, nhìn cũng không thèm nhìn Quy Khư nói: “Vậy giờ cậu cứ về đi, chúng tôi có thể tự giải quyết.” Mạnh Cửu trong miệng đầy thức ăn, không tiện nói chuyện, thế nhưng cũng cố sức gật đầu, biểu thị tán thành.
Quy Khư bi phẫn nhìn hai người, sao họ có thể qua cầu rút ván như thế chứ, đồng tâm hiệp lực đuổi cái bóng đèn đi? Tốt xấu gì cái bóng đèn này cũng giúp bọn họ nha. Hứ, y không đi đấy!
Nói giỡn thì nói giỡn, trong lòng Mạnh Cửu và Hạ Sam đều biết Quy Khư là người rất tốt, cả hai muốn y có thể mau chóng trở về. Hai người cố gắng ăn cơm thật nhanh.
Quy Khư đưa điện thoại cho Mạnh Cửu, nói: “Tôi nghe trong điện thoại của cậu rồi, ghi âm từ lúc Bất Từ gõ cửa, thanh âm rất rõ ràng. Cảm tạ âm sắc đặc biệt của hai người, dù là người ngoài nghe cũng có thể phân biệt được.”
Mạnh Cửu nhận điện thoại, chợt hồi tưởng một chút về chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tro-lai-cua-dai-than-het-thoi/13826/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.