Hôm đó sau khi dẫn Thôi Chí Minh và Tiêu Chính Hào chạy trốn, Tào Lão Tam tự tìm nơi để trốn.
Hắn cũng được coi là người từng trải, biết người mà đám Thôi Chí Minh động tới không phải người tầm thường. Có thể rút khẩu súng bắn tỉa ra giết người ở thành phố hiện đại như này có thể là người bình thường sao? Hắn chỉ là một tên côn đồ, không dám dây vào, chỉ có thể trốn đi.
Chỉ riêng ngày hôm nay, hắn đã mất hai mươi tên đàn em. Vốn dĩ đám đàn em của hắn không nhiều, ngay cả bảo vệ cũng không có, cho nên rất nhiều khu đất của hắn đều bị kẻ thù cũ chiếm mất. Hắn đành phải bán bỏ số khu đất còn lại, rồi trốn ở chỗ của người bạn.
Đợi sóng gió này qua đi, hắn sẽ tuyển lứa đàn em mới rồi gây dựng lại.
Nơi mà hắn trốn là một quán bar nhỏ, tuy nhỏ nhưng trong này cũng nhiều côn đồ. Hơn nữa trốn ở nơi không ai nhòm ngó tới như này chắc cũng không ai tới gây sự với hắn.
“Triệu Cương, cảm ơn nhé, đợi tôi lấy lại sức rồi chiếm lại hai khu phố đó xong, tôi nhất định sẽ cảm ơn cậu tử tế”.
Trong phòng VIP, Tào Lão Tam cảm ơn rối rít một thanh niên khoảng ba mươi tuổi.
Người thanh niên này tên là Triệu Cương, là đàn em cũ của Tào Lão Tam, trước kia từng đi theo hắn.
“Anh Tam, anh nói những cái này làm gì, trước kia em cũng đã lăn lộn cùng anh mà”.
“Ban đầu nếu không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-ngot-ngao-thien-thien/2316441/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.