"Cậu chủ, cậu không sao chứ?"
Thấy Nhạc Huy xuống xe, tên đầu trọc vội vàng hỏi.
"Tôi không sao, anh thấy bộ dạng tôi giống vừa xảy ra chuyện lắm à?"
Nhạc Huy cười nhạt, sau đó giang hai tay ra cho tên đầu trọc kia nhìn một lượt.
Tên đầu trọc thấy trên người Nhạc Huy không bị thương thì mới yên tâm hơn.
"Cậu chủ, vậy mấy người này xử lý thế nào?", tên đầu trọc lại hỏi.
Nhạc Huy cười nói:
"Trước tiên cứ thả cậu chủ nhà họ Thôi ra, tôi muốn nói chuyện riêng với anh ta".
Tên đầu trọc nghe thế thì vẫy tay với hai người đang khống chế Thôi Chí Minh, ra hiệu cho bọn họ thả người.
Thôi Chí Minh chật vật bước tới, ánh mắt phức tạp nhìn Nhạc Huy, trong mắt hắn có vẻ kinh sợ, hoang mang và cả phẫn nộ.
"Đây đều người của anh sao? Rốt cuộc anh làm nghề gì?", Thôi Chí Minh không dám ngang ngược nữa, vừa rồi bị tên đầu trọc kia đạp cho một phát, vẻ mặt lộ rõ sự đau đớn.
"Không sai, những người này đều là người của tôi. Về phần tôi làm gì thì tôi đã nói tôi là người nhà họ Diệp, còn phải bắt tôi lặp lại một lần nữa sao?"
Nhạc Huy chắp hai tay sau lưng, mỉm cười nói.
Thôi Chí Minh cắn răng nhìn về phía Nhạc Huy:
"Nhưng nhà họ Diệp trong bốn gia tộc lớn đã tiêu đời rồi, nhà họ Diệp khác vốn không thể có được thế lực như này".
"Bọn họ không phải mấy tên côn đồ bình thường, rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-ngot-ngao-thien-thien/2316318/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.