Tối hôm nay Đoàn Thiên Hành vẫn trực đêm ở bệnh viện, bên cạnh Nhạc Huy.
Đã là mười giờ tối, anh ta đang chuẩn bị nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, đột nhiên điện thoại reo lên. Anh ta tiện tay cầm lên xem, lập tức giật mình suýt chút đã ném điện thoại.
Từ sau khi Nhạc Huy xảy ra chuyện, thứ anh ta sợ nhất chính là nghe điện thoại, bởi vì anh ta sợ nghe điện thoại của Nhạc Thiên Hùng. Nhưng cứ sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, cuộc gọi này đúng là của Nhạc Thiên Hùng gọi cho anh ta.
Tay phải của anh ta đột nhiên run lên, mồ hôi lạnh cứ toát ra, trong lòng thấp thỏm không yên.
Nhưng anh bắt buộc phải nghe, bởi nếu không nghe máy thì sẽ khiến Nhạc Thiên Hùng nghi ngờ, anh ta cố ép bản thân bình tĩnh lại, sau khi nghĩ xong cái cớ mới nhấn nghe máy.
“Chú Nhạc, chào buổi tối ạ!”
Đoàn Thiên Hành cười cứng nhắc, chào hỏi Nhạc Thiên Hùng trước.
Nhưng không ngờ, trước mặt không phải là giọng nói của Nhạc Thiên Hùng, mà là Lâm Phương Như.
“Cô... cô Phương? Sao lại là cô, cháu còn tưởng là chú Nhạc chứ”, Đoàn Thiên Hành thở phào nhẹ nhõm.
“Thiên Hành, Nhạc Huy đâu? Sao điện thoại của Nhạc Huy gọi hoài không được, bố nó xảy ra chuyện rồi!”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc của Lâm Phương Như.
Đoàn Thiên Hành nghe vậy, bất ngờ ngồi bật dậy, hỏi với giọng run rẩy:
“Chú Nhạc xảy ra chuyện sao? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Phương Như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-ngot-ngao-thien-thien/2316266/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.