Phạm Trường Căn suyxét lại toàn bộ sự việc, vẫn không tin là Giang Tiểu Binh đã bị bắt cóc. Nhưng cho dù đây là một vụ bắt cóc thật, hay chỉ là màn kịch do một lũchoai choai bất trị dựng lên để tống tiền bố mẹ, hành vi này cũng đã viphạm pháp luật.
Đã là vụ án hình sự thì cứ giao cho đội Trinh sát hình sự thôi, mình nghĩ làm gì cho nhức đầu. Thế là ông ta liền cử mộtcảnh sát mang nội dung ghi âm lên nộp cho Sở Công an huyện.
Độitrưởng đội Trinh sát hình sự Sở Công an huyện Lâm Kiệt nghe đi nghe lạiđoạn ghi âm, lại hỏi viên cảnh sát mang đến về Giang Tiểu Binh, GiangBình đã chết, cấp dưới của ông ta cũng không cần giữ ý gì nữa, nói thẳng luôn rằng Giang Tiểu Binh là một thằng lưu manh ở trường học địaphương, đã từng có rất nhiều phụ huynh đến tố cáo.
Sau khi viên cảnh sát nọ ra về, Lâm Kiệt suy nghĩ một hồi rồi bàn bạc với cấp dưới của mình.
Anh này hỏi: “Đội trưởng, việc này có cần báo cho anh cả biết không?”
”Báo cái con khỉ!”, Lâm Kiệt nói vẻ khinh thường, “Vụ cỏn con như thế nàykhông cần phiền đến anh cả, anh cả mà biết không chừng còn quạt cho bọnmình một trận.”
”Nhưng… nhưng đây là vụ bắt cóc.”
Lâm Kiệt quả quyết lắc đầu: “Cậu dùng não mà nghĩ thử xem, có vụ bắt cóc thậtnào lại như thế? Cái thằng oắt Giang Tiểu Binh đấy là một thằng lưumanh, rất giỏi đánh lộn, ai dở hơi mà đi bắt cóc một thằng lưu manh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-hoan-hao/2422176/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.