Vương Lệ Cầm nghĩ ngợi một lúc lâu, là phụ nữ, lại chỉ có một mình, cô tathực sự không biết nên quyết định thế nào, cuối cùng cô ta hạ quyết tâm, lại quay vào tìm Phạm Trường Căn.
Phạm Trường Căn nghe cô ta kểxong, đầu tiên cũng kinh ngạc, sau rồi lại thấy sự việc có gì đó kỳquặc, ông ta từng nghe nói rất nhiều thằng lưu manh tầm tuổi choai choai cố tình nhờ người diễn kịch giả vờ bắt cóc để tống tiền bố mẹ mình.
Giang Tiểu Binh chính là một thằng oắt lưu manh điển hình, loại như nó mà lại bị người khác bắt cóc? Liệu có phải là nó cũng đang tống tiền mẹ nókhông?
Sau khi suy nghĩ một hồi, Phạm Trường Căn hỏi: “Giọng người gọi điện thoại cho chị nghe thế nào?”
”Rất trẻ, hình như tầm hai mươi tuổi.”
”Ồ…” Phạm Trường Căn càng tin đây chỉ là một màn kịch. Một đám lưu manh mười mấy, hai mươi tuổi xúi bẩy Giang Tiểu Binh, cũng có khả năng là GiangTiểu Binh tự nghĩ ra để tống tiền mẹ nó.
Lúc này, điện thoại diđộng của Vương Lệ Cầm lại đổ chuông, cô ta cầm lên xem, vẫn là số củaGiang Tiểu Binh, cô ta nhìn Phạm Trường Căn dò hỏi: “Nó lại gọi đếnrồi.”
Phạm Trường Căn bảo: “Được, chị nghe đi, bật cả ghi âm và loa ngoài lên.”
Vương Lệ Cầm bật ghi âm và loa ngoài, nhấn nút nghe rồi rón rén nói: “A lô?”
”Có phải là chị báo cảnh sát rồi không?”
Vương Lệ Cầm và Phạm Trường Căn nhìn nhau, Phạm Trường Căn vội lắc đầu rahiệu, Vương Lệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-hoan-hao/2422174/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.