7.
Mấy hôm tiếp theo, ngày nào tôi cũng đến cửa nhà họ Trần làm ầm ĩ, huyên náo chuyện này đến mức mọi người đều biết, người một nhà nhà họ không còn mặt mũi mà bước ra khỏi cửa, cha mẹ vợ xấu hổ không dám đi gặp nhóm người già trong khu.
Cuối cùng, bọn họ không chịu nổi, cha vợ thay đổi thái độ, vẻ mặt đau khổ hỏi tôi muốn thế nào. Tôi muốn họ bỏ tiền ra lo thuốc men cho Hân Di.
“Ba mẹ, con cũng đã gọi hai người là ba mẹ trong suốt mười năm qua, hôm nay con sẽ nói thật với ba mẹ.” – Tôi lau nước mắt: “Công ty nhỏ kia của con gặp vấn đề nên bị phá sản, nguồn vốn bị đứt gãy, bây giờ vỡ nợ, con thật sự muốn gánh tiền thuốc men cho Hân Di nhưng thật sự không còn tiền mà đóng, chỉ có thể dùng chứng minh thư của em ấy vay nặng lãi một trăm ngàn để cho em ấy chữa bệnh, nhưng mà khoản lãi kép vay nặng lãi này đã trở thành một đống nợ rồi...”
Tôi vừa dứt lời, điện thoại có người gọi đến, tôi vội vàng cười xòa: “Anh Trương anh Trương, thư thả cho em thêm mấy ngày nữa, qua hai ngày nữa có tiền, em xin gửi trả anh đầu tiên.”
Cúp điện thoại, tôi bất đắc dĩ nói: “Cho nên con không còn biện pháp nào nữa nên đành làm phiền mọi người, muốn mọi người giúp Hân Di trả mấy trăm ngàn, nếu không bọn họ sẽ đến đây đòi nợ mọi người.”
Cả nhà Trần Vũ Thịnh thay đổi sắc mặt, nghe tôi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-hoan-hao-tu-chong-cu/3328164/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.