5.
Tôi và Hân Di ly hôn.
Cô ấy hiểu rõ, ngày nào vẫn còn là con gái của bọn họ, thì ngày đó giữa tôi và cô ấy vẫn còn bị ngăn cách bởi mối thù của Đa Đa.
Cho nên cô ấy không muốn “liên lụy” tôi, để cho tôi một con đường sống. Tôi rất cám ơn vì cô ấy hiểu, chúng tôi không gióng trống khua chiêng* mà lặng lẽ đi làm đơn ly dị.
(Gióng trống khua chiêng: Phô trương, cổ động rùm beng, ầm ĩ cho sự kiện, sự việc nào đó.)
Cái gì cô ấy cũng không cần, chỉ cần tôi chu cấp tiền để chăm sóc cho các con, nhưng tôi vẫn để lại nhà cho cô ấy còn bản thân gánh hết nợ nần rời đi.
Một đứa đi theo tôi, một đứa đi theo cô ấy. Nhưng vì hai đứa nhóc còn nhỏ quá nên Hân Di xin tôi để cho hai đứa trẻ lớn lên ở bên cạnh cô ấy. Tôi biết, một mặt cô ấy muốn san sẻ giúp tôi một chút áp lực khi gây dựng sự nghiệp, tôi rất cảm kích. Mặt khác, có lẽ cô ấy cũng muốn mấy đứa nhỏ ở cạnh để cuộc sống của chúng tôi không hoàn toàn mất đi sợi dây kết nối.
...
Ở tuổi ba mươi, tôi mất đi hôn nhân, vợ, mất đi người bạn già nhiều năm gắn bó, mất đi tất cả... Sau một đêm tôi trở nên trầm mặc, chỉ có cách tập trung tất cả tinh thần, sức lực vào công việc, mỗi ngày liều mạng tăng ca bởi tôi sợ sau khi tan làm trở về căn nhà đang thuê thì sẽ nhớ đến sự thật rằng giờ đây tôi chỉ còn có một mình.
Tôi thật sự muốn tỉnh lại trong giấc mộng này nhưng không có cách nào vượt qua được, càng ngày tôi càng cảm thấy ngột ngạt.
Sau khi ly hôn, sự nghiệp của tôi có sự khởi sắc rất lớn, trả sạch số tiền nợ, có doanh thu, công ty bắt đầu tăng nhân viên. Thật ra tất cả đều đang thay đổi trở nên tốt hơn.
Vào thời gian rảnh rỗi, tôi và Hân Di cùng mang hai đứa nhỏ đi chơi mấy lần. An An lớn rất nhanh, khuôn mặt nhỏ tròn trịa, vung cánh tay mập mạp, nhóc còn đi tiểu trên người tôi mấy lần.
Bình Bình chỉ cho là tôi bận rộn công việc nên không về nhà, thằng nhóc còn nghĩ rằng tôi và Hân Di còn ở bên nhau, vui vẻ nói với tôi, thằng bé muốn một nhà bốn người vĩnh viễn ở bên nhau, cả đời cũng không rời xa.
Tôi và Hân Di cùng quay đầu ra chỗ khác. Chúng tôi đều biết đây là điều không thể. Không còn cách nào để quay về như trước kia được nữa.
...
Mấy tháng sau khi chúng tôi ly hôn.
Hôm nay, mưa rơi rất lớn.
Khi tăng ca ở công ty xong, tôi đi ra ngoài, vừa mới ngồi lên xe thì nhận được điện thoại của Bình Bình. Nhấn nghe thì đầu dây bên kia một lần nữa truyền đến tiếng khóc của con, tôi giật mình.
Tôi truy hỏi Bình Bình là xảy ra chuyện gì.
Lần này, Bình Bình gắng nhịn chịu đựng không khóc, thút thít nói với tôi: “Ba, ba, con với mẹ bị đánh, ba mau về nhanh đi!”
Tôi lập tức phi xe về ngôi nhà trước đây, Hân Di ôm An An và Bình Bình ngồi trước cửa tiểu khu, mẹ con ba người ướt sũng. Bình Bình không mấy lạc quan, dựa vào trong ngực Hân Di lạnh đến phát run.
Thằng bé thút thít, lẩm bẩm gì đó trong mơ, thằng bé không nghe tiếng tôi kêu gào gọi con, chắc hẳn con bị sốt.
Hân Di cúi thấp đầu, không nhúc nhích. Tôi đi tới đỡ Hân Di, mới phát hiện có thứ gì đó ấm áp nhỏ xuống đất theo tóc em ấy. Duỗi tay sờ, bàn tay tôi đầy máu đỏ tươi.
Tôi không hỏi nhiều, lập tức đưa ba người tới bệnh viện. Bác sĩ nhanh chóng đưa kết quả kiểm tra. Đầu Hân Di bị chấn thương não nhẹ, Bình Bình bị sốt và trên người có dấu vết bị dẫm đạp.
Tôi gọi điện thoại cho Trần Vũ Thịnh và cha mẹ vợ, không ai bắt máy, ban đầu là không muốn bắt máy, sau đó thì trực tiếp tắt máy.
Mình tôi chăm sóc Hân Di và Bình An, tôi thật sự không thể rời đi nên đành ở lại đây chờ. Một lát sau, Bình Bình đang truyền nước hơi tỉnh táo lại.
“Ba!” Thằng bé ôm lấy tôi: “Ba, con sợ...”
Lòng tôi ê ẩm, để cho thằng bé kể về chuyện xảy ra hôm nay. Thằng bé mới thút tha thút thít kể lại rõ ràng những việc đã xảy ra.
Đa Đa làm bạn với Bình Bình, hai đứa cùng nhau lớn lên, tình cảm hai đứa sâu đậm, sau khi Trần Vũ Thịnh ăn thịt Đa Đa, Bình Bình một mực ghi hận trong lòng, mỗi ngày đều dùng bàn chải đánh răng của Trần Vũ Thịnh chà bồn cầu, chà liên tiếp mấy tháng trời.
Kết quả hôm nay bị Trần Vũ Thịnh phát hiện, trực tiếp dùng một chân đá thằng bé ra, Hân Di che chở thằng bé cũng bị đánh, ba mẹ con cùng nhau chạy ra ngoài.
Mẹ con ba người bọn họ bị đuổi ra khỏi chính ngôi nhà của mình!
Tôi nghe con trai kể xong, tức đến phát run.
Trần Vũ Thịnh đánh một đứa bé còn nhỏ như vậy, hắn còn là người sao? Dầu gì con trai tôi cũng là cháu của hắn!
Cha mẹ vợ ngày trước lại càng nực cười, chỉ cưng chiều con trai, đối với con tôi thì coi thường, nói rằng con của con gái sinh thì không tính là con cháu nhà bọn họ, phải là con của Trần Vũ Thịnh sinh mới là người nhà họ Trần...
Ban đầu tôi còn tưởng rằng đây là lời nói đùa, bây giờ nhìn lại, quả thật là suy nghĩ thật lòng của bọn họ, cháu ngoại ư? Làm sao so được với cháu nội. Con trai muốn đánh cháu ngoại thì đánh, muốn đuổi cháu ngoại ra khỏi nhà thì đuổi?
Tôi đi đi lại lại ở hành lang bệnh viện, cũng đã hút hết hai bao thuốc.
Vợ và con bị bắt nạt cộng thêm thù của Đa Đa...
Chuyện này, tôi tuyệt đối không cho phép cứ thế trôi qua như vậy!
6.
Dỗ con trai ngủ xong, tôi lập tức gọi điện cho bộ phận pháp lý của công ty...
Ngày hôm sau, Hân Di tỉnh lại.
Nhìn thấy tôi, mắt cô ấy đẫm lệ.
“Ông xã... Kiến Văn, anh đến rồi...” – Cô ấy gọi tên tôi mà nước mắt rơi như mưa, tim tôi quặn thắt.
Tôi an ủi cô ấy mấy câu, hỏi vì sao cô ấy lại bị đuổi ra khỏi nhà.
Hân Di nghẹn ngào nói, người yêu của Trần Vũ Thịnh có điều kiện rất tốt, hắn sắp sửa kết hôn. Cha mẹ cô ấy không những chiếm đoạt số tiền của tôi, còn chiếm đoạt nhà, muốn Hân Di sang tên đổi chủ căn nhà cho Trần Vũ Thịnh, nhưng Hân Di không đồng ý, hơn nữa lần trước tôi có nhờ người tìm cho Trần Vũ Thịnh một công việc trong doanh nghiệp lớn ở địa phương.
Trần Vũ thịnh mắt cao hơn đầu, cứ ngỡ vào được công ty lớn thì bản thân sẽ làm ra chuyện lớn, kết quả là chỉ xử lý mấy chuyện lặt vặt, hắn không vui vẻ nên mỗi ngày về nhà đều sỉ vả ba mẹ con Hân Di, lần này bắt được cơ hội liền trút hết tức giận lên người cô ấy.
“Cho nên bây giờ nhà đang đứng tên của Trần Vũ Thịnh?”
Nghe tôi hỏi, Hân Di tự trách gật đầu: “Thật xin lỗi, Kiến Văn, là em không giữ được nhà của chúng ta.”
Tôi ngậm thuốc lá, cười an ủi cô ấy: “Không sao, để anh giải quyết.”
Bình Bình tựa bên người tôi, An An tựa vào ngực Hân Di, cả nhà quây quần bên nhau, hạnh phúc đơn giản như vậy cũng khiến tâm hồn tôi bình yên, ly hôn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy mình sống có ý nghĩa.
“Hân Di, sau này em có tính toán gì chưa?”
Hân Di im lặng lắc đầu: “Không biết nữa, em không có công việc, không có nhà, cái gì cũng không có.”
Ở trước mặt cô ấy, tôi gọi máy bàn cho cha mẹ vợ lần nữa. Gọi chừng mười cuộc, điện thoại rốt cuộc cũng có người nhận.
Cha vợ mở miệng lớn tiếng mắng tôi, đợi ông ấy mắng xong, tôi bình tĩnh hỏi: “Hân Di bị Trần Vũ Thịnh đánh nhập viện, mấy người không đến thăm em ấy sao?”
“Thăm cái c.ứt, cái loại chĩa khuỷu tay ra ngoài như nó, tao coi như chưa từng sinh ra loại con gái đấy!” – Mẹ vợ ở bên kia điện thoại cười nhạo: “Tần Kiến Văn, mày nghe cho kỹ, nói cho Trần Hân Di, nhà họ Trần chúng tao không có loại con gái không biết xấu hổ như nó! Đừng có gọi điện thoại tới nữa, phiền chết đi được!”
Hân Di nghe giọng nói bên kia đầu điện thoại, sắc mặt phờ phạc. Cúp máy, tôi cầm lấy tay cô ấy, thở dài nói: “Hân Di, ba mươi tuổi rồi, em còn chưa chịu tỉnh ngộ sao?”
Hân Di giống như hạ quyết tâm, nắm chặt ngược lại tay tôi.
“Kiến Văn, anh định làm gì?”
Làm gì sao, tôi đã nghĩ kĩ rồi.
Tôi để trợ lý ở công ty của tôi tạm thời đến bệnh viện chăm sóc mẹ con Hân Di trước, rồi đi tìm người bạn đang làm bác sĩ, nhờ cậu ấy cấp cho giấy chứng nhận Hân Di bị chấn thương não nhẹ. Sau đó chuẩn bị sẵn sàng mang giấy tờ chứng minh đi thẳng một mạch đến nhà Trần Vũ Thịnh đang ở.
“Trần Vũ Thịnh, mày đi ra đây cho tao! Mày đánh chị gái và cháu của mày, mày là cái loại gì thế hả? Nhanh chóng đưa tiền đây để Hân Di chữa bệnh!”
Tôi cố ý nháo ra động tĩnh thật lớn, tiếng đập cửa nhanh chóng thu hút rất nhiều hàng xóm đi tới.
Ban đầu người nhà họ Trần vẫn không chịu ra, có thể là do tôi đã ở đây nhiều năm, hàng xóm đều quen biết tôi, thấy có náo nhiệt thì bu tới xem tình hình, người này nối tiếp người kia đi tới, cùng tôi la gọi một nhà Trần Vũ Thịnh đi ra.
Thấy ồn ào lớn như vậy, Trần Vũ Thịnh bất đắc dĩ đi ra ngoài, còn cầm theo cây gậy đánh bóng chày, lên giọng chửi bới: “Tần Kiến Văn, mày có bị bệnh không hả, chuyện nhà người ta liên quan m.ẹ gì đến mày, suốt ngày nhảy nhót qua lại, mày không tìm được đàn bà nên mới ngựa quen đường cũ định cua lại Trần Hân Di hả?!”
Hàng xóm liên tục nhìn Trần Vũ Thịnh bằng ánh mắt khinh thường.
Bởi vì hắn đã gây ra cả đống chuyện mang tiếng xấu khắp cả tiểu khu, nhất là vụ ăn thịt ch.ó vừa rồi.
Đa Đa ở tiểu khu được rất nhiều người thích, vụ ăn thịt Đa Đa, hắn tất nhiên trở thành cái đích bị hàng xóm xung quanh phỉ nhổ, bây giờ còn càn rỡ dám đánh vợ tôi với cháu của mình, nhất định là cái loại khốn nạn nhất trong đám khốn nạn!
Tôi ở ngay trước mặt mọi người giơ tờ giấy xác nhận lên, đau thương la to: “Mọi người nhìn xem, Trần Vũ Thịnh đánh Hân Di đến mức phải nhập viện, não bị chấn thương nhẹ! Hân Di bây giờ còn nằm trong phòng ICU chưa tỉnh lại, đáng giận hơn là bọn họ còn chiếm đoạt nhà tôi để lại cho em ấy sau khi ly hôn, Hân Di và hai đứa nhỏ đều bị đuổi ra khỏi nhà!”
Hàng xóm ồn ào bàn tán.
Trần Vũ Thịnh đỏ phừng mặt, hét lớn: “Mày đừng ở đấy mà nói bậy bạ, cái gì mà gọi là chiếm đoạt, nhà này là chị tao tặng cho tao, mày có biết tặng là như nào không hả?”
“Tặng?”
Tôi cố ý lên giọng, tiến lên hai bước, đưa bút thu âm trong túi đến gần hắn hơn: “Vậy Hân Di tặng nhà cho mày, có ân huệ lớn với mày như vậy thì tại sao mày lại đánh em ấy nhập viện!”
“Cái gì mà ân với chả huệ, nó là chị tao, đưa cho tao mấy thứ này là chuyện nên làm! Hơn nữa tao đánh nó thì sao? Ai bảo nó nuôi ra mấy đứa đầu óc tâm kế như vậy làm gì, dám lấy bàn chải đánh răng của tao chà bồn cầu, không phải là tao chỉ ăn một con chó hôi thôi sao? Đáng đời nó!”
Trần Thịnh Vũ la hét, kể hết tất cả mọi chuyện ra.
Được rồi, những thứ tôi muốn đã lấy được.
Lúc này tôi chuẩn bị làm ầm thêm vài câu nữa rồi rời đi, thì một đại ca cao lớn thô kệch lao ra từ trong đám người, một quyền đánh ngã Trần Vũ Thịnh: “Chú chó người ta nuôi bao nhiêu năm, mày nói ăn là ăn, còn dám đánh vợ con người ta, ông đây thấy mày còn không bằng một con chó!”
Tôi sợ hết hồn, bình tĩnh nhìn lại, đây là ông chủ cửa hàng thú cưng ở cửa tiểu khu, có quen biết với tôi, tôi thường xuyên đưa Đa Đa đi tới tiệm anh ấy chăm sóc lông này kia.
Hóa ra anh ấy cũng rất nhớ Đa Đa.
Hàng xóm thấy đại ca đánh Trần Vũ Thịnh, trong lúc nhất thời đám người trở lên hưng phấn náo nhiệt hơn. Tôi lại sợ đại ca đánh chết Trần Vũ Thịnh, liền vội vàng đi kéo anh ấy lại.
Vừa lúc cha mẹ vợ đi dạo bộ quay về, nhìn thấy thế trận như vậy, dù cực kỳ tức giận nhưng đáng tiếc hai tay khó địch lại hai mươi tám tay, hai vợ chồng già đành lùi lại vội vàng cứu Trần Vũ Thịnh vào nhà, đóng sầm cửa lại, đến rắm cũng không dám thả nữa.
Hàng xóm an ủi tôi mấy câu xong thì tốp ba tốp năm rời đi.
“Kiến Văn, em là người tốt, em gái Hân Di sẽ khỏe lên thôi, không đủ tiền thì đến tìm anh, anh sẽ cố gắng giúp em.” – Ông chủ cửa hàng thú cưng vỗ vỗ bả vai tôi: “Chuyện của Đa Đa em cũng đừng buồn nữa, nó biết em còn nhớ nó, kiếp sau đầu thai nhất định sẽ đến tìm em.”
Tôi nghe lời anh nói, thiếu chút nữa không nhịn được rơi lệ, liên tục rối rít cảm ơn anh.
Đi ra tiểu khu, tôi cẩn trọng phát lại nội dung trong máy thu âm.
...
“Mày đừng ở đấy mà nói bậy bạ, cái gì mà gọi là chiếm đoạt, phòng này là chị tao tặng cho tao, mày có biết tặng là như nào không hả?”
“Vậy Hân Di tặng nhà cho mày, có ân huệ lớn với mày như vậy thì tại sao mày lại đánh em ấy nhập viện!”
“Cái gì mà ân với chả huệ, nó là chị tao, đưa cho tao mấy thứ này là chuyện nên làm! Vả lại, tao đánh nó thì sao? Ai bảo nó nuôi ra mấy đứa đầu óc tâm kế như vậy làm gì, dám lấy bàn chải đánh răng của tao chà bồn cầu, không phải là tao chỉ ăn một con chó hôi thôi sao? Đáng đời nó!”
...
Những lời này đều được tôi ghi rõ ràng, hơn nữa có nhiều hàng xóm chứng kiến như vậy, đến lúc đó Trần Vũ Thịnh muốn trở mặt cũng không có cách nào chối cãi.
Sau khi lấy được chứng cứ, tôi không gấp nữa. Những thứ này ở thời khắc quyết định sẽ có tác dụng.