Lâm Lạc ngồi dựa người trên giường, hai mắt sáng rực. Chất lượng giấc ngủ của cậu không ổn lắm, một khi tỉnh là tỉnh luôn, còn một khi ngủ là ngủ như chết.
Bây giờ mới sáng sớm mặt trời còn chưa ló dạn, cậu cứ vậy mà tỉnh rồi.
Trong đầu thầm mắng chửi Hàn Minh không biết bao nhiêu lần. Tại hắn mà cậu mới không ngủ được nữa a!
Khi không lại mơ thấy hắn, có biết bao nhiêu người bao nhiêu sự việc mà không mơ thấy.
Cứ phải là hắn cùng cái sự việc lạ lùng đó.
Mơ nhưng rất có cảm giác.
Lâm Lạc thở dài, hôm nay tốt nhất đừng ai chọc cậu. Nếu không bị đánh thành dạng gì còn chưa biết.
Tâm trạng cậu đang tệ, tinh thần cũng rất tệ, đang rất bực mình.
Cậu cầm điện thoại lên định gϊếŧ thời gian. Vừa mở lên còn chưa kịp làm gì thì...
Màn hình tắt cái rụp, một màu đen đập vô mắt cậu. Điện thoại tắt nguồn.
Lâm Lạc sững sờ khoảng hai giây rồi mở miệng.
"Đệt."
Cậu đứng dậy rời giường tìm đồ sạc điện thoại.
Vẻ mặt cậu rất bình tĩnh, bình tĩnh vô cùng.
Chỉ là...miệng đã nhẩm vô số chữ "đệt".
Tới cái điện thoại mà cũng muốn tạo phản rồi! Cứ trái ý cậu.
May mắn là cậu đã kìm chế lại bản thân, nếu không thì mấy giây trước cái điện thoại đã bị cậu ném thẳng vào tường rồi.
Vậy là cả một đêm đó, Lâm Lạc nằm trên giường đắp chăn gọn gàng ấm áp, đôi mắt vẫn ngắm nhìn trần nhà đến trời sáng.
Hậu quả chính là ngày hôm sau dưới mắt có một vầng quầng thâm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-cua-the-than/485627/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.