Hàn Minh lấy tay cào lấy tóc mình, ngước mặt lên cầm lấy chai rượu nóc một hơi.
"Khụ..khụ khụ". Hàn Minh ho khan vài cái vì bị sặc.
Hàn Minh cúi đầu nhìn sàn nhà, nhìn một hồi lâu cũng không nói gì.
Cậu chậm rãi đặt chai rượu về chỗ cũ, đưa mắt nhìn về phía cửa kính ngay ban công rồi đứng dậy bước tới.
Đưa tay mở cánh cửa, cậu đi ra ban công, một cơn khí lành ập vào người.
Hàn Minh chỉ khẽ run người một chút, bước chân vẫn không ngừng lại, đi thẳng tới thành ban công.
Cậu cụp mắt nhìn xuống phía dưới một chút, rồi lại nâng mi nhìn về phương xa nào đó.
Cậu mỉm cười.
Nụ cười chứa đựng yêu thương, yêu thương này sẽ chỉ dành cho Lâm Lạc mà thôi. Đến cuối đời này....
_________
Lâm Lạc sau khi ăn cơm xong thì trở về phòng, hôm nay khẩu vị của cậu không tồi, ăn nhiều hơn bình thường tới tận nửa chén cơm.
Bình chỉ hơn nửa chén, bây giờ thêm nửa chén.
Ừm, nhiều hơn một chén...một ít.
Cậu thả mình nằm trên giường, rồi lấy điện thoại ra.
Lúc ăn cơm thì nó có rung vài lần, chắc là có tin nhắn mới.
Màn hình điện thoại của Lâm Lạc là ảnh phong cảnh - mây trời buổi hoàng hôn.
Lâm Lạc nhìn vào thanh thông báo, đúng là có tin nhắn.
Diệp Khải nhóc con: Cuối tuần qua nhà em nhé.
Diệp Phong tốt tính: Vậy thì anh đến đón em.
Tống Phương Văn: Mình gặp nhau nhé, ăn cơm.
Lâm Lạc: "..." Trùng hợp vậy à.
Lâm Lạc nhìn mà nhức nhức cái đầu.
Anh em nhà họ Diệp nhắn tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-cua-the-than/485626/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.