Trịnh Hiểu một đêm ngủ thật ngon sáng ra mở cửa đã thấy Hắc Ưng đứng bên ngoài đợi cư nhiên lại không muốn rõ cửa, tuyết trắng trên người hắn đã động một lớp mỏng dường như đứng đợi đã lâu, Trịnh Hiểu vừa nhìn thấy người đã kinh ngạc hỏi:
“Ngươi đến sau không rõ cửa?”
Hắc Ưng cúi người hành lễ, “Bạch công tử, ta sợ mình đến sớm quá ngươi chưa ngủ dậy, nên đứng ngoài này đợi.”
Không cần phải thận trọng như vậy, hắn đâu phải giáo chủ chứ.
Trịnh Hiểu gật đầu, “Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”
Hắc Ưng cung kính, “Giáo chủ hôm qua nói ta đến dạy Bạch công tử dịch dung thuật.”
“À đúng rồi ta quên mất, ngươi vào trong đi.”
Bên ngoài một người nữa cũng bước vào, vừa thấy giáo chủ Hắc Ưng liền cúi đầu chắp tay.
“Giáo chủ người cũng đến?”
Khả Nham gật đầu ừ một tiếng sau đó tự tiện bước vào phòng Trịnh Hiểu.
“Ta cũng muốn học dịch dung thuật.”
“Ngươi học làm gì?” Trịnh Hiểu ngạc nhiên nhìn y hỏi.
Khả Nham đi đến bên bàn kéo ghế ngồi xuống.
“Chất độc trong người ta còn chưa giải, chỉ có Âm Dương Sát mới có thể giải nên bổn toạ sẽ đi cùng Liên Minh về Thanh Vân phái lấy Âm Dương Sát. Ngày nào chưa lấy được ta liền không trở về.”
“Cái gì?...”
Trịnh Hiểu cùng Hắc Ưng đồng thời lên tiếng nhìn nhau nhíu mày, hắn bất đắc dĩ bước đến trước mặt Khả giáo chủ dùng thanh âm trầm tĩnh dịu ngọt như dỗ hài tử mà nói:
“Tiểu Khả, không phải ta đã nói Âm Dương Sát chỉ là bí kiếp võ công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-xinh-dep-muon-giet-ta/1719432/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.