Cơn gió mạnh cuốn sạch lá khô trên mặt đất, thổi gãy cành cây khua nghiên ngọn cỏ, tuyết cuối cùng cũng dồn dập rơi. Trịnh Hiểu một đêm không ngủ nhìn ra cửa sổ, trông thấy cành cây khô bên ngoài đã đóng lên một lớp hoa băng trắng mịn, tiếng gió thê thê lương lương mà gào thét không ngừng. Bên ngoài là thế nhưng trong phòng lại yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe, yên tĩnh đến nổi khiến người ta hoảng hốt. Bên ngoài có tiếng bước chân một lúc sau lại có tiếng đẩy cửa, Trịnh Hiểu vừa định xoay người, sau lưng liền có đôi bàn tay vòng qua từ phía sau ôm lấy eo hắn. Trịnh Hiểu biết đó là ai vẫn đứng yên không phản ứng gì. Khả Nham cằm đặt lên vai hắn mỉm cười.
“Không sợ lạnh sao lại đứng đây? Hắc Ưng ra ngoài mua về một ích rượu của trung nguyên, ta mang đến cùng ngươi uống.”
Trịnh Hiểu quay đầu qua, khoé môi giương lên một nụ cười giọng lại nhẹ như gió có chút bất đắc dĩ.
“Ta ngày may sẽ rời đi, định đến tìm ngươi từ biệt nhưng không nghĩ ngươi lại đến.”
Khả Nham bàn tay chợt lạnh từ từ buông người ra, nắm tay siết chặt, y biết mình không có khả năng giữ hắn lại nhưng không nghĩ nhanh như vậy đã muốn rời đi. Y thật sự không đành lòng, chỉ nghĩ đến lúc không còn nhìn thấy người này trái tim chợt nhói đau. Cái người thường xuyên đối y nói năng không chút dè chừng, không để ai vào mắt, một lần kính trọng xem y là giáo chủ cũng không có, đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-xinh-dep-muon-giet-ta/1719431/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.