Đêm đó Bạch Vô Ảnh ôm Trịnh Hiểu ngủ rất ngon, đến nữa đêm y bất chợt nằm mơ. Trong không gian mênh mông vô tận y từ từ mở mắt. Y nhìn thấy một thế giới xa lạ, người ở nơi này không biết tu tiên, không có linh lực cùng võ nghệ, họ duy chuyển bằng cách ngồi vào một cái khối dài dài nhưng chạy rất nhanh, y phục trên người cũng rất kỳ lạ, tóc thì ngắn ngủn, trong tay mỗi người đều cầm thứ gì đó nho nhỏ, thỉnh thoảng nó lại phát ra âm thanh, họ sẽ chạm vào nó rồi bắt đầu nói chuyện một mình. Trong mơ y nhìn thấy một người, đó là Yến Thanh. Bạch Vô Ảnh rất nhanh chạy theo phía sau hắn.
Yến Thanh không nhìn thấy y, hắn trông rất lạ, tóc ngắn, toàn thân mặc y phục đen tay cầm vật nhỏ cứ liên tiếp nói chuyện, rồi thì tức giận rồi thì ỉ ôi năn nỉ, sau đó không nói gì nữa bỏ vật nhỏ vào túi quần. Hắn đi vào trong phòng bên trong có một người lớn tuổi, vừa thấy hắn ông liền ném một đống giấy tờ vào mặt, quát.
“Mau cút khỏi công ty của tôi, cậu dám đem thiết kế sản phẩm mới nhất của công ty đi bán cho đối thủ cạnh tranh của tôi, họ trả cho cậu bao nhiêu tiền hả?”
“Giám đốc không phải tôi làm, tôi không có.”
“Nếu không là cậu thì là ai, cậu là thành viên trong đội thiết kế, tất cả bọn họ đều nói bản thiết kế do cậu giữ, cậu giải thích thế nào?”
“Tôi, tôi thật sự không biết, nhưng tôi thề tôi không có mang bản thiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-xinh-dep-muon-giet-ta/1719415/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.