Khẩu lệnh vừa dứt, hoả lực biến hoá thành hình dạng ngàn chiếc lá phong, cắt đứt mây mù, bao phủ một vùng sắc đỏ vạn dặm.
Màn sương vừa tan, dốc Minh Uẩn liền đắm chìm vào trận cuồng phong bạo vũ ánh đỏ dày đặc. Chỉ thoáng chớp mắt, san bằng hết thảy muôn trùng vạn vật.
Thân ảnh bạch y cùng làn tóc trắng tan vào mưa tuyết lạnh lẽo, thong dong đứng nhìn thuật pháp hoạt động rất mãnh liệt.
Dã Tử Anh kéo tay Vô Ưu lui về sau y, cẩn thận đỡ hắn ngồi xuống. Tiểu tử này tuổi còn nhỏ mà cơ thể rất phát triển. Lúc gần nhau mới thấy được, hắn chênh lệch chiều cao với y chẳng thấp hơn bao nhiêu. Ấn đường nhăn lại, đôi mắt hoa đào thăm dò thận trọng, cuối cùng ngưng tụ trên vết thương đang ồ ạt rỉ máu ở vai hắn.
Đều là hắn vì chắn cho y...
Chỉ cần lệnh thêm vài phân nho nhỏ nữa thôi, sẽ nhất định đâm vào yếu điểm. Trường hợp tệ nhất, thậm chí nguy hiểm tới tính mạng.
Mới mường tượng qua viễn cảnh sẽ lại có mạng người tiếp tục rơi xuống vì mình, Dã Tử Anh không tránh khỏi rét run. Từng đầu ngón tay y co quắp cứng đờ, linh lực ngưng tụ, nắm chặt chuôi thần kiếm.
Như vết thương đã cũ từ quá khứ hiện về, tàn nhẫn cứa qua trái tim Dã Tử Anh. Khiến thâm tâm nam nhân này như rơi xuống vực sâu không đáy mà chấn kinh.
Tại sao...lại cần làm tới mức ấy? Cố chấp giữ mạng cho y thêm một ngày thì có ích gì? Chẳng phải tất cả cứ nên mặc y, để y chết mới đúng sao.
Sống, đối với y quá nặng nề. Như một chiếc gông kìm khoá chặt lấy đôi tay nhuốm máu tội lỗi. Là sự dày vò cũng đồng thời hiện thân cho nỗi oán niệm khắc sâu vào từng thớ da thịt, vĩnh viễn không cho y xoá bỏ.
Nhân gian quá khổ rồi.
Chết rồi mới tốt. Có thể làm vong linh tiêu diêu tự tại dưới Hoàng Tuyền, đi qua miền cực lạc, bước đến dòng Vong Xuyên, lãng quên hết thảy những bi ai trên cõi hồng trần, lịch kiếp làm lại từ đầu.
"Thiên Đế ban cho đệ sinh mệnh. Đối với chúng ta, được sống rõ ràng là chuyện vui, cớ sao phải đau khổ như vậy?"
Câu này Âu Dương Hiểu Phong từng hỏi Dã Tử Anh rất nhiều lần. Cũng rất nhiều lần dùng thái độ lẩn tránh, y chưa từng đưa hắn câu trả lời trọn vẹn.
Một nét cười tự chán ghét chính bản thân lướt qua.
Y đang tức giận? Rất đúng.
Y đang sợ? Cũng không sai.
Chỉ tiếc rằng biểu cảm đa sắc hiếm có này của y, Vô Ưu không được chiêm ngưỡng.
Hắn hiện giờ bận trầm trồ chú ý đến cảnh tượng đặc sắc đằng kia hơn. Lá phong tụ đàn đang ngang tàn bay vào cấu xé Vua Nhện, vô cùng đẹp mắt, tới nỗi rất hào hứng muốn mở miệng khen người tạo ra chúng. Tu vi cao thâm, quả không hổ danh Thuần Dương Chi Thể tuyệt thế vô song. Phải là kẻ sở hữu nguồn linh lực dồi dào như thế, mới có đủ khả năng cưỡng chế Ngục Môn Quan mở ra.
Sự hứng thú chạm đỉnh, cảm thấy cơ hồ ngày hắn chờ đang đến rất gần. Sẽ có lúc, Vô Ưu nhất định để cả Minh giới lẫn U Minh Vương biết, coi thường Hắc Huyết Thái Tử là đại kị lớn nhất cuộc đời bọn chúng gặp phải.
Vua Nhện điên cuồng bạo phá vòng vây bằng lá phong đỏ, huyết cảnh như quái vật xé mưa máu bước ra. Khắp cơ thể gã đều trầy xước nứt nẻ nhưng dường như không hề biết đường lui. Trái lại càng quật cường hung bạo, gào rít thê lương, thống khổ khao khát đòi mạng đối thủ. Thanh âm dưới yết hầu khản đặc, căng cứng. Cổ họng gã bất ngờ nổ tung, không thể nói hoàn chỉnh câu chữ ngoại trừ những tiếng rên rỉ bộc lộ sự đau đớn.
Hoả Tinh Tán Vân đã cắt nát gã đến vậy rồi mà vẫn vô dụng. Dã Tử Anh lại không giỏi đánh cận chiến áp sát giống Vô Ưu, y thủ thế lùi trước thân ảnh đồ sộ đang dần dần tiến về phía mình. Mặt vô biểu tình, bình tĩnh đối diện.
Mặt đất bằng phẳng tạo lợi thế, nhân lúc khoảng cách còn chưa thu hẹp hơn, Dã Tử Anh cắn máu ở đầu ngón tay, miết lên cát bụi vẽ thành ba lá bùa chú. Máu tươi hoá thành ánh kim trong tức khắc, bay lên không trung.
"Xích Lân, triệu, mau tới!"
Theo khẩu lệnh y, ba lá bùa chú kia liền rực sáng, sau đó thực sự từ trong ảo cảnh mờ ảo, bước ra một con lân vàng mang hình dáng nửa rồng nửa thú, trên đỉnh đầu còn có ấn kí hình ngọn lửa. Khí chất dũng mãnh vô biên, to lớn oai vệ.
Đây là linh thú và thuật triệu hoán linh thú. Không phải kẻ nào tạm bợ nghĩ cũng có thể làm được.
Tất cả linh thú trong tam giới đều ở Thánh Lăng, là lăng thần giao thoa giữa đất trời. Người đủ khả năng bước vào đây tìm linh thú, chỉ có thượng tiên và đạo sĩ ở Tu Chân giới đã gần chạm ngưỡng đắc đạo phi thiên.
Đương nhiên ma tộc Minh giới cũng có phần. Nhưng ma tộc xưa nay vốn là bộ tộc nhất mực kiêu ngạo trên chiến trường, ưa thích việc đơn phương độc mã dựa vào sức mình chiến đấu hơn là sử dụng linh thú. Người của ma tộc thường sẽ phải thuần phục linh thú mang ác tính trong cơ thể, mới hợp với âm khí dưới Minh giới. Sử dụng linh thú lành tính trái ngược sẽ gây ra phản phệ, không tốt cho linh mạch.
Khi xưa, Mạnh Bà từng khuyên nhủ Vô Ưu rằng hắn mau đi thuần phục linh thú, sớm tu luyện tốt để chọn ra thứ phù hợp cho mình. Nhưng căn bản khi ấy hắn lười nghe, đến vũ khí còn chẳng buồn làm thì nói gì việc thuần phục linh thú phức tạp rườm rà. Bị nhắc nửa ngày không lọt tai, rốt cuộc Mạnh Bà lắc đầu bất lực, quyết định mặc kệ hắn.
Nếu sớm biết linh thú được triệu hồi ra có thể ngầu tới lợi hại như thế, hắn tất nhiên cũng muốn một con. Hơn nữa, chắc chắn linh thú hắn thu phục được trong tương lai phải là Cửu Thủ Long đảo lộn đất trời, hoặc ít nhất sẽ là giống Hắc Phượng nổi tiếng vang danh ma tộc.
Xích Lân phụng lệnh Dã Tử Anh, miệng hét ra biển lửa thiêu trụi mọi thứ xung quanh Vua Nhện, hợp sức với vòng xoáy lá phong vẫn chưa tan cùng tác chiến.
Vua Nhện gầm lên, oán khí lúc này đã hoàn toàn chiếm trọn lấy gã. Biến gã thành cỗ hung thi chỉ biết khát máu chém chém giết giết. Như đem hết thảy mọi ai oán từ những linh hồn nằm dưới những tầng địa ngục sâu nhất lên mà bày tỏ. Như kẻ bầy tôi hèn mọn nhận được thứ sức mạnh là lời chúc phúc từ địa ngục, là nguyền rủa của khe rách tam giới. 8 chiếc chân sau lưng gã thực dài, mảnh, bén ngọt, cắt lụa như cắt đá, duyên dáng yêu kiều, tao nhã cao quý ngoe nguẩy lấy uy.
Gã vừa bị lá phong cấu xé một nửa, nửa còn lại vô thố đỡ từng đợt công kích của Xích Lân, hung mãnh lao vào giống hệt chiếc mũi tên rời khỏi đầu cung. Chống chọi mãi rồi cũng sức tàn lực kiệt. Nhân lúc ánh mắt vô hồn của gã lộ ra tia sơ xảy, Xích Lân chụp lấy thời cơ, tàn nhẫn nhảy qua há to hàm răng sắc nhọn, cắn ngang cơ thể Vua Nhện khiến gã bị xé rách làm đôi.
Nhiệt độ biến mất khiến cơ thể Vua Nhện lạnh lẽo không còn huyết sắc. Dã Tử Anh nhón chân cử động Truy Yêu, đầu kiếm chạm đất, chậm rãi kéo lê thành đường dài theo hướng chủ nhân nó di chuyển.
Khi đối phó với yêu ma tà túy, chỉ đơn giản xẻ đôi vẫn sẽ có nguy cơ hồi phục. Ánh mắt Dã Tử Anh thâm trầm mà tham lam đem cả màn đêm hút trọn vào bên trong, trống rỗng nhưng động tác trên tay rất dứt khoát, chặt đứt thủ cấp của Vua Nhện.
Máu tươi bắn lên mặt y, tanh tưởi, dơ bẩn. Mảnh yêu hồn còn sót lại cuối cùng chính thức vỡ tan trước Truy Yêu.
Thanh thần kiếm này cũng không biết, đã đoạt mạng biết bao nhiêu tà ma ngoại đạo.
Nhưng đối với Dã Tử Anh, vẫn chưa đủ.
Thu hồi Truy Yêu, y nháy mắt khiến nó hóa vào hư không. Phất ống tay áo rộng gọi Xích Lân trở về. Lại vụng về muốn lau sạch những vết máu lạ đang dính trên làn da trắng sứ, nhưng càng lau càng lan rộng.
Hừ vài tiếng bất mãn, Dã Tử Anh miễn cưỡng buông tay, thấy mình giống hệt tên ngốc nếu còn tiếp tục lau nữa.
Y quay ngoắt đầu, có ý muốn đỡ Vô Ưu đứng lên. Bàn tay đang đưa ra không trung, cơ hồ dừng giữa chừng, phát hiện có điểm không đúng.
Oán khí rất độc, giống hệt bệnh truyền nhiễm. Như thứ ngòi nổ nguy hiểm sẵn sàng khiến tâm ma bên trong mỗi người bùng cháy. Bất kể dù là yêu ma hay thần tiên hạ phàm, chỉ cần để nó hoặc vật trung gian đã nhiễm mang theo oán khí thấm vào huyết nhục, nhất định bị thôn phệ. Ban nãy Dã Tử Anh khi giao chiến, cũng phải dùng ba phần cẩn thận bảy phần dè chừng để giữ khoảng cách với Vua Nhện nhất có thể.
Thế nhưng tên nhóc Vô Ưu này trông hết sức bình tĩnh, thần trí tỉnh táo. Tựa như vết thương trên vai không phải do kẻ nhiễm oán khí gây nên.
Sao có thể như vậy!
"Ngươi..."
Đôi mắt Vô Ưu tròn xoe sáng bừng, giống hệt mọi thiếu niên thuần chân bình thường khác. Hắn nghiêng đầu cười, lộ ra chiếc răng nanh tuyệt đẹp treo cạnh khoé môi mỏng màu bạc.
Y như rất chần chừ, hết buông lại thả, miệng đột nhiên phát đắng: "...ngươi...vết thương này vẫn khá sâu. Cần điều trị."
Có hai chuyện khiến Dã Tử Anh thế mà thay đổi chủ ý, không hỏi điều mình đang thắc mắc tột cùng.
Thứ nhất, ban đầu gặp Vua Nhện, gã rất bình thường. Thậm chí nên nói là vô hại đối với năng lực của Dã Tử Anh. Thế nhưng chỉ trong thoáng chốc liền bị oán khí xâm nhập, ma khí gia tăng công lực, mạnh mẽ hoá hung bạo bất ngờ. Chắc chắn phía sau còn kẻ chủ mưu, mọi chuyện không hề ngẫu nhiên.
Thứ hai là Vô Ưu.
Gặp được hắn không phải định mệnh an bài, thậm chí còn là đạo bất đồng bất tương vi mưu. Vốn dĩ tiểu tử bán ma kia tâm tư khó đoán, dường như có quá nhiều bí mật quan trọng liên quan đến tam giới mà y chưa biết. Để hắn thoát khỏi tầm kiểm soát, chưa chắc đã là ý kiến hay.
Lời người vừa nói khiến Vô Ưu chấn động không ít. Xem ra chính hắn vẫn bất cẩn chưa nhận ra mình khác biệt. Tai chó vểnh lên, hắn rất biết cách bắt đúng thời điểm, tự ấn ngực rên rỉ: "Á phải phải! Cần điều trị!"
Nói rồi khuỵu xuống ra vẻ đau thấu tâm can, trán rịn mồ hôi, không biết xấu hổ diễn tiếp màn kịch giả vờ đáng thương: "Ta đau lắm, chỗ này này..."
Kì thực, ba loại thương tích này với lúc Hắc Bạch Vô Thường chém hắn khi đấu tập ở Vong Thành Minh giới, nhục nhã so sánh thì còn thua xa.
Dã Tử Anh thầm đánh giá địa hình xung quanh, thấy nơi đây sau trận chiến của mình với Vua Nhện vừa rồi sớm đã bị san phẳng. Cây cối xiêu vẹo gục đổ, gió lạnh sương buốt dễ xuyên qua cơ thể. Ngữ khí thả lỏng vài phần, y nói: "Vậy ra kia kín gió hơn, để ta trị thương cho ngươi. Tuy y thuật ta thấp kém. Nhưng để nó lành được một nửa, bất quá không phải không thể."
Cảm nhận y sắp tiếp tục nói ra điều mình không muốn nghe, Vô Ưu liền đưa hai tay tự bịt kín tai mình như một đứa trẻ đang hờn dỗi. Hắn điên cuồng lắc đầu, diễn xuất càng lợi hại: "Người trị thương cho ta rồi sẽ bỏ mặc ta sao? Ta vừa cứu người mà, người nhẫn tâm làm thế thật sao!"
Lòng Dã Tử Anh rối bời. Như có như không, y bất lực nhìn Vô Ưu: "Ngươi muốn thế nào?"
Trải qua một kiếp tu ma khuấy đảo Minh giới, giờ đây Hắc Huyết Thái Tử, ác ma chi tôn Vô Ưu cảm thấy nghi ngờ bản thân bị tâm thần nhất chính là lúc hắn nghiêm túc vỗ ngực, trực tiếp nói thế này:
"Ta đương nhiên muốn người chịu thu nhận ta làm đồ đệ."
Điệu bộ rất thành khẩn, cũng như tha thiết mong Dã Tử Anh sẽ chịu gật đầu với hắn một lần.
Đổi lại đáp trả cái chân thành này của hắn, chỉ là ánh nhìn thoáng qua lặng đến lạnh lòng từ đáy mắt y.
Dã Tử Anh bất động thanh sắc. Cũng chẳng đoán được trên ngũ quan diễm lệ khuynh thành, hỉ nộ bất định kia đang nghĩ gì. Lại xoay người rời khỏi.
Theo quy tắc cũ, trước tiên cứ dẫn về Lưu Vân Hạ Nguyệt. Sau đó vứt cho Âu Dương Hiểu Phong tùy ý xử lý. Chỉ cần đủ năng lực vượt qua đại hội chiêu sinh sắp tới, nhất định an bài cho hắn một sư tôn tốt.
Thiên hạ dẫu sao cũng quan trọng cái danh đồ môn Lưu Vân Hạ Nguyệt hơn là đệ tử của Xích Ngọc Lưu Kim.
Vô Ưu ngạc nhiên, há to miệng: "Ơ, sư———"
"Cấm ngươi ồn ào."
Thanh âm người đi trước vang lên mềm mỏng hơn, không còn ngữ khí hung dữ muốn xua đuổi.
"Ơ..."
Hắn ơ ơ được hai câu, cuối cùng thấp giọng nuốt xuống câu hỏi, thật sự ngậm miệng như lời bảo.
"???" Rốt cuộc ý tứ kiểu này, có nghĩa hắn vừa bị từ chối hay chấp nhận?
Nhưng dù là ý nào, dường như tình thế đã chuyển biến tốt hơn. Y chịu nhu thuận hoàn hoãn, không đuổi hắn đi nữa.
Khoảng cách giữa hai người, dù chỉ thoáng qua, cũng coi như được kéo lại gần thêm ít ỏi.
Vô Ưu và Dã Tử Anh cùng về thôn Đào Sơn cáo biệt thôn dân, báo cáo đã tận diệt cả hang ổ Vua Nhện. Nhờ công đức này mà nhận được biết bao khen ngợi và cảm ơn. Còn hào hứng muốn đem tặng thực nhiều lương thực quý hiếm. Dã Tử Anh tính cách lãnh đạm, biết Đào Sơn xưa nay là thôn nghèo nên được tặng gì đều đơn thuần từ chối. Y chỉ nhận chút lương khô đưa cho Vô Ưu ăn đi đường, còn lại đều lắc đầu trả về.
Y trong mắt bách tính nước Nam đất Bắc, thật chẳng khác gì một vị bồ tát tái thế cứu khổ cứu nạn, sẵn sàng xông pha vì chúng sinh mà chưa từng mảy may nhận chút công lao.
Sau khi cáo biệt thôn Đào Sơn, cả hai cùng dong bước đồng hành, tiến về núi Lưu Vân.
Mất 3 ngày 3 đêm hứng mưa đội nắng bên ngoài. Sang ngày thứ 4 bắt đầu chập tối, họ cuối cùng chọn tới một khách điếm nghỉ ngơi. Khách điếm nằm ở trấn Hương Các ngay dưới chân núi Lưu Vân. Leo núi thêm nửa ngày sẽ thấy trên đỉnh có linh đài mây khói phủ quanh, bá khí ngùn ngụt vang danh Tu Chân giới, cũng chính là Lưu Vân Hạ Nguyệt Môn.
Vô Ưu hắn đây là lần đầu tiên, thực sự đặt chân nghỉ ngơi tại một nơi cho nhân loại. Lần lăn lộn trong lao ngục thôn Đào Sơn tự nhủ không tính tới.
Cả đoạn đường ngoan ngoãn làm chiếc đuôi theo sau Dã Tử Anh, biết y hiện giờ chán ghét mình nên nửa câu cũng hiểu chuyện không hé khỏi miệng. Hắn là kẻ đang nài nỉ người kia chịu thu nhận mình, bất quá cúi đầu 3 thước, xem như hi sinh nho nhỏ vì đại nghiệp trước mắt.
Mối quan hệ bây giờ là tạm bợ chấp thuận, nhưng vẫn còn khoảng cách.
Chỉ cần Thuần Dương Chi Thể không chạy mất, thế nào cũng được.
Hắn vụng về chỉnh sửa tư trang, dùng băng trắng bịt kín Tả Luân Nhãn. Sau đó sờ sờ chóp mũi, đánh mắt sang, lúc này mới to gan nhìn rõ Dã Tử Anh từ đầu tới chân thêm vài lượt.
Khi bị lệnh quan ở thôn Đào Sơn mắng là đoạn tụ, câu trả lời tùy tiện kia cũng có vài phần đúng. Hắn là kẻ xấu xa sắc tâm rất lớn, bất phân nam nữ, hễ sở hữu nhan sắc mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành, đương nhiên đều muốn có.
Lại nói đến Dã Tử Anh. Ngũ quan y phiêu du tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong, điều này đương nhiên rõ ràng. Chỉ là không ngờ bên dưới lớp ngoại bào bằng lông, ấn chứa sau bộ y phục chi tiết cấm dục rườm rà, lại là vòng eo thực nhỏ tới nỗi hắn mơ hồ cảm nhận, mình hoàn toàn có thể dùng một tay đưa ra, tham lam ôm trọn lấy.
Thực muốn được thử...
"......"
Không đúng.
...thử cái gì mới được?!
Chát!
Cả Dã Tử Anh và chưởng quầy đang giao chìa khóa phòng trọ cho y đều vì tiếng động giòn dã kia, theo bản năng quay đầu. Khó hiểu nhìn bên má phải Vô Ưu ửng hồng, trên đấy vẫn còn lưu lại vết bàn tay của chính hắn.
Biết sự chú ý đang tập trung về mình, Vô Ưu cố nén xuống xúc động, cười tới ngốc nghếch: "Ta...ta đi đường lâu quá, cơ mặt bị cứng, hahaha..."
Cười xong, quả thật cao hứng muốn tự tặng mình một ổ giễu cợt khinh thường. Quả nhiên không nên ngựa quen đường cũ, bước vào sai lầm giống lần gặp mặt Tuyết Nữ, bị sắc đẹp phủ não chấp mê bất ngộ.
Tự đấm, tự nói, tự cười. Dã Tử Anh thở dài, cho rằng tên này bị bệnh thần kinh.
Y cầm một chiếc chìa khóa, ném cho Vô Ưu chiếc còn lại, nói: "Lên trước đi. Áo quần ngươi hư rồi. Ta đi mua đồ mới, lát nữa đem lên."
Vô Ưu nhìn xuống trung y sắc đen vẫn còn nguyện vẹn vết rách trên vai, lại thêm qua mấy ngày đi đường liên tục, đầu trần chân đất đội hết thảy tinh hoa đất trời, mồ hôi bám dính nhớp nháp. Nhăn mũi nhận ra, hắn giờ thực sự rất giống một con chó hoang thấp hèn đáng thương.
Thái Tử Minh giới sống trong gấm vóc lụa là từ nhỏ, hóa ra cũng có ngày bẩn tưởi, nhếch nhác, thảm hại thế này.
Trong tam giới, thân phận cao thấp vốn như mây với bùn. Lúc lên lúc xuống, khác biệt chắc chắn rõ ràng.
Che giấu biểu cảm khó chịu vừa xẹt ngang, hắn nhận lấy chìa khóa, ngoan ngoãn đi lên lầu.
Nhưng sau đó như nhớ ra cái gì, bước chân đang giơ lên liền ngừng ngay giữa cầu thang. Hắn xoay lưng nhìn Dã Tử Anh đã ra tới ngoài cửa. Tựa tiếu phi tiếu(*),đáy mắt lộ một tia lưu manh: "Sư tôn! Nhưng đồ của ta mặc kích cỡ nào, sao người biết được mà chọn?"
(*Cười như không cười)
Dã Tử Anh nghe mà ngây người, cảm thấy câu hỏi này của hắn có ẩn ý.
Y nhàn nhạt đáp gọn: "Đoán."
Cơ thể các thiếu niên chưa phát triển hết, không phải đều giống nhau sao. Lúc đỡ hắn khi bị thương thấy cũng gần ngang bằng với mình, nên áng chừng cứ mua đồ để cỡ gần bằng là được.
Sau nửa canh giờ, trước cửa phòng Vô Ưu vang lên vài tiếng gõ nhẹ.
Vô Ưu lập tức bật dậy khỏi giường, nhổ vội chiếc tăm tre đã bị cắn đến nát một đầu trong lúc hắn thấy nhàm chán. Đem khuôn mặt vui vẻ hứng khởi chạy ra tiếp đón.
"Người về rồi!"
Bên ngoài đáp: "Ừm."
Cửa gỗ bật mở, một thân ảnh nam nhân mặc y phục phất sắc tím, khí chất thanh cao ngạo mạn tựa tiên tử đạp mây bước vào. Đầu y đội thêm một chiếc nón rơm rộng vành, khăn voan mỏng che phủ kín mặt. Sự lạ lẫm mới mẻ này khiến Vô Ưu giật mình, ra vẻ đề phòng.
"Là ta."
Nghe thấy âm thanh quen thuộc hắn mới buông lỏng hơn, lại có chút chưa thông: "Người cũng cần thay? Đồ cũ còn rất sạch mà."
"Đồ cũ bị bẩn, bỏ đi."
"......"
Hình như đang ám chỉ vết bùn do hắn từng vô tình ném trúng người Dã Tử Anh.
Thấy Vô Ưu không phản ứng gì tiếp, Dã Tử Anh bèn đặt đồ lên bàn, nói: "Xong thì ra ngoài ăn chút đồ. Chúng ta chỉ nghỉ một đêm, ngươi ăn lấy sức, sớm mai xuất phát."
Sau đó ôn nhu đóng cửa, lịch sự rời phòng.
Y đi rồi. Vô Ưu vẫn đang trầm mặc nhìn bộ y phục sạch sẽ gọn gàng theo từng nếp gấp, ngay ngắn để trên mặt bàn trong phòng.
Là một bộ thanh sam đơn giản. Kích cỡ vừa nhìn qua đã biết, hơi chật. Hình thái thiếu niên hắn phải duy trì bây giờ tuy không to lớn như lúc ở Minh giới, nhưng bất quá, đồ này vẫn khó vừa.
Tất nhiên hắn chẳng câu nệ chuyện phục trang. Chỉ là mấy thứ màu sáng như vậy, dẫu sao cũng chưa từng thử mặc qua. Người này mua đồ cho hắn, hoàn toàn đều chỉ theo sở thích của y.
Tắm rửa xong mặc lên, màu sắc không đúng ý, đồ vì chật nên bó rất sát cơ thể. Vô Ưu bất đắc dĩ, vẫn gượng gạo cho qua chi tiết này. Vuốt đuôi bình thản bước xuống nhà ăn.
Dã Tử Anh đã chờ trước từ lâu.
Y chọn một góc bàn khuất tầm nhìn nhất, đầu khăng khăng đội nón rơm, chỉ vén lên vừa đủ chỗ hở để dùng miệng ăn cơm. Cũng không biết đang muốn trốn tránh lén lút cái gì.
Vô Ưu kéo ghế ngồi xuống đối diện y, để ý ra nhưng lười hỏi. Vẫn là quyết định mặc kệ.
Hắn nhìn đồ ăn bày trên bàn gỗ nhỏ. Chỉ có 2 bát cơm trắng, ít nước canh cùng rau cải luộc, một đĩa thịt lợn đã hầm nhừ cùng nấm hương. Măng thái sợi, trần qua nước sôi, xào chung với cà chua, sự kết hợp màu sắc khá hợp mắt.
Hoá ra đồ ăn trên trần gian khi nghiêm túc nấu lên trông sẽ như thế kia. Rất thanh đạm.
Dã Tử Anh lấy đũa, từ tốn gắp trước một miếng rau cải, đưa vào miệng, quai hàm hoạt động chậm rãi nhai nuốt. Quả nhiên phong thái tiên tử nho nhã thấm sâu vào máu, đến ăn uống cũng cần đoan chính tử tế như vậy. Dáng vẻ vô cùng khác biệt so với lúc y mắng người.
Nhưng y nhai quá nửa ngày, thấy Vô Ưu vẫn cứng đơ vô định nhìn chằm chằm bàn ăn. Đũa sắp ra cứ cầm cứng trên tay, hết buông lại chạm vào bát cơm.
Y nuốt nốt sợi măng tươi đang cắn dở trên miệng, tưởng hắn giở thói công tử chê đồ ăn tầm thường, nói: "Khách điếm này mới tuyển đầu bếp mới, tay nghề kém, đồ cũng không được phong phú. Ngươi đừng kén chọn nữa."
Nói rồi đẩy đĩa thịt hầm tới gần bát của Vô Ưu. Dã Tử Anh không ưa ăn mặn, nên đĩa này là đặc biệt gọi riêng cho hắn.
Vô Ưu cúi gằm mặt, lắc đầu buông đũa, lí nhí trong cổ họng: "Ta...à...thực ra chưa thấy đói."
Đương nhiên, câu này là nói dối. Da bụng hắn mỏng, đánh trống liên hồi đã mấy canh giờ, đói chết đi được.
Hắn chỉ thực sự, chưa đụng qua đũa bao giờ, nên không biết phải cầm ra sao. Ở Minh giới, chuyện ăn uống đối với ma tộc thực chất không quá quan trọng. Người uống máu tươi ăn thịt sống, kẻ dùng các linh hồn tội lỗi cắn xé hấp thụ. Chung quy mục đích đều vì nâng cao tu vi chứ chưa từng vì chữ "đói".
Khi mới lên trần gian, hắn biết mình hoá phàm nhân, phải ăn uống giống con người bình thường nên đã cố gắng làm quen nhất có thể. Những ngày đầu nhặt gì ăn nấy, giết được thú rừng, đem nướng lên. Hái được rau dại (chưa thấy đau bụng nên chắc là rau dại ăn được),bỏ miệng nhai thẳng. Miễn sống sót thì gì cũng dám làm. Gặp Dã Tử Anh rồi, hắn mới biết thứ gì gọi là lương khô, đồ ăn dự trữ lâu ngày. Thực lòng nhận xét, còn cảm thán mùi vị rất hài lòng.
Nhưng mà...
Căn bản Vô Ưu lần đầu tiên tiếp xúc với loại hạt gạo quá nhỏ, cả đầu đũa cũng nhỏ, nên rất hoang mang về cách làm sao gắp nó lên giống Dã Tử Anh.
Lại càng khó vuốt mặt mở lời kêu Dã Tử Anh dạy mình.
Tuy nhận y làm sư tôn, trên danh nghĩa sư đồ, được y dạy dỗ là điều đương nhiên.
Nhưng hắn không thất bại tới nỗi đến ăn cũng cần người ta cầm tay chỉ bảo!
"Ngươi chắc chắn không muốn? Từ hôm qua đến nay ngươi đâu ăn gì."
Dã Tử Anh khẽ cau mày phát hiện có điểm khác thường, toả ra áp lực dò xét câu nói dối qua loa của Vô Ưu. Hắn bị y nhìn tới nỗi mồ hôi tay ướt đẫm, nhưng vì để giữ chút mặt mũi, nhất định phải cắn răng tiếp tục diễn.
Vận may ập đến. Ngay lúc Vô Ưu khó xử nhất, bàn bên cạnh tức khắc vang lên rất nhiều tiếng nói cười ồn ào lỗ mãng, phân tán sự chú ý của Dã Tử Anh rời đi.
Đó là bàn của 4 tên nam nhân. 3 tên đồng phục gia nhân đơn giản giống hệt nhau, kẻ có dung mạo trẻ trung dễ nhìn nhất ngồi chính giữa. Búi tóc cột cao, người quấn lụa là gấm vóc thêu chỉ vàng tinh xảo, hoa văn phượng hoàng tuyệt sắc cầu kì. Nhìn qua đã biết thân phận cao quý hơn.
Cậu ta đập bàn cười lớn, đem một vò Hồng Lộ tửu đổ vào bát vui vẻ tu cạn. Uống xong lại thô lỗ đứng dậy, giơ chân đặt lên bàn, cúi nửa người, cất giọng ngông cuồng: "Các ngươi nói xem, ta với tên sói mắt trắng Hắc Huyết Thái Tử đã bị phế kia, ai lợi hại hơn?"
Đám gia nhân rất biết phối hợp, đồng lòng kẻ tung người hứng: "Dùng nửa não nghĩ cũng biết, dĩ nhiên là thiếu chủ a!"
Nghe đến đây, da đầu Vô Ưu bỗng dưng tê rần.
Chuyện hắn trở thành phế Thái Tử, nhanh chóng vậy đã vang xa đến mức này.
Trần gian xem ra cũng có hứng buôn dưa về các vấn đề nhạy cảm của Minh giới lắm. Chẳng những thích buôn, còn ngu xuẩn đem hắn ra so sánh với một tên nhân loại rẻ mạt thấp kém.
Càng hay cho câu chửi hắn là "sói mắt trắng".
Lửa giận phừng phừng cháy. Việc bị kích động khiến đầu óc hắn kém linh hoạt hẳn. Máu nóng dâng cao sơ ý quên mất mình đang ngồi với ai, cư nhiên đập bàn phẫn nộ đứng dậy, quát to: "Con mẹ ngươi, nít ranh nói năng hồ đồ!"
Dã Tử Anh không tránh khỏi sửng sốt: "...ngươi làm sao thế?"
"......"
- -&--