(Tiếp)
Đối diện với đôi mắt sáng long lanh đang nhìn mình đầy kỳ vọng, bạn rể tương lai bỗng cảm thấy mình lại nhìn thấy ảo giác: Trên đầu vợ tương lai vừa mới có đôi tai vẫy vẫy?
Anh bị hoa mắt sao?
Còn bạn vợ tương lại lại vẫn cứ tiếp tục giương cái cặp mắt long lanh mà chờ đợi câu trả lời như mong đợi.
– Ừ, hẳn là, em cũng thấy là anh không có bộ nào phù hợp còn gì.
– Thế để em mua tặng anh nhé? Để em chọn cho, hãy tin vào mắt thẩm mỹ của em. Đảm bảo đẹp hoàn mỹ luôn… – Cô níu lấy tay áo anh như năn nỉ, không để cho anh từ chối.
***
Đùa sao, cô mê suit nam từ lâu lắm, đến SI MÊ, nhưng mà hết lần này tới lần khác không có cơ hội đến cửa hàng để tự tay chọn mua một bộ ưng ý… Bạn trai thì không có, bản thân không thể dùng, mà phụ huynh nam nhà mình? Ông không thích loại trang phục quá mức gò bó kiểu cách như vậy.
Mà bình thường, ai sẽ đi tặng cho bạn không thân một bộ suit chứ? Nó chẳng khác gì bảo với người kia: Xin hãy thành hoàng tử của lòng em.
Nghe, à không, nghĩ thôi cũng đã thấy không được rồi. Mà lúc này đây? Cơ hội ngàn vàng chính đáng để tự mình mua một bộ suit nam như ý, có mục đích, có người mặc để ngắm, hoàn toàn không lãng phí tài nguyên nào cả.
Bỏ qua cơ hội này biết đến bao giờ mới lại có.
***
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-tai-cua-khong-khi/2066390/phan-i-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.