Chương trước
Chương sau
Vẫn như thường lệ, đại đa số vào các buổi trưa thì đám bạn bè của bạn cô dâu tương lai sẽ lại tụ tập cùng ăn trưa và uống café mỗi khi rảnh rỗi. Từ khắp các nẻo đường, những công ty trong khu vực xung quanh nội thành, mà trọng điểm thực ra là: cứ lấy quán café nọ làm tâm, trong bán kính bốn kilomet khoanh một vòng là điểm danh được gần hết nơi làm việc của mấy người bọn họ rồi.

Và cũng có thể xa hơn, miễn là họ thấy “tiện đường”.

Lại nói, chiếu theo cách kinh doanh của một quán café ở khu “tương đối” trung tâm thành phố thì nhóm những cô gái xinh đẹp bọn họ quả thực là ồn ào và chiếm cứ một góc quán thật lâu quá mức.

Nhưng nhìn vào cái cách họ thuần thục nhờ nhân viên quán đi gọi đồ ăn “không có trong thực đơn quán” dùm và hồn nhiên ăn trong quán… Thì có lẽ là cả chủ quán cũng đã quen với việc bị họ “áp bức” mất rồi.

Buổi trưa hôm nay cũng không là ngoại lệ, mặc dù bình thường họ sẽ ăn trưa sau đó mới tới bày trận ở quán nhưng cũng sẽ có vài thành phần không kịp ăn trưa mà vội đến điểm danh mỗi khi có “sự kiện gây chú ý”. Mà tất nhiên là bọn họ đang có chủ để nóng suốt cả tuần nay vẫn chưa nguội mà có khi còn phải nóng cả một thời gian dài nữa: Công chúa ngoài hành tinh của bọn họ chuẩn bị kết hôn.

Còn sắp đến ngày ăn tiệc, gấp đến cổ rồi ấy chứ.

Chủ đề xoay quanh bận rộn thế nào, chọn mặc gì đi ăn tiệc, ý kiến về nhà hàng nào ngon, hay khách sạn nào đáng tiền. Đúng vậy, rất quan trọng mà, bởi vì tiệc kết hôn của Công chúa ngoài hành tinh và bạn rể chỉ mời bạn bè, là bữa tiệc dành riêng cho những người trẻ tuổi.

Cho nên đóng góp ý kiến là vô cùng quan trọng, tuyệt đối quan trọng. Đi ăn cưới mà lại không vướng bận người lớn hai nhà thì tội gì mà không quẩy? Lại còn thêm hai cái nhân vật chính tính tình quái gở không tổ chức đám cưới cho đàng hoàng thì bọn họ thân là bạn cô dâu phải làm cho bữa tiệc thật đáng nhớ chứ. Chẳng lẽ đến ăn uống, nhìn mặt bạn rể, chúc chúc tụng tụng mấy câu sáo rỗng là xong sao?

Là một lũ người đã chơi với nhau nhiều năm như vậy. À, là một đám bạn thân thiết với nhau như vậy, bọn họ không nhận trách nhiệm tạo niềm vui nhân ngày cưới của bạn mình thì quá vô tâm rồi.

Đám thiếu nữ chưa chồng sôi nổi đến độ thường xuyên gạt phắt nhân vật chính của sự kiện sang một bên mà quay cuồng trong những ý kiến đưa ra rào rào: Món gì đặc biệt không thể thiếu, nhạc gì, nhảy gì, hát gì cho mục văn nghệ văn gừng, mua quà gì tặng cho Công chúa ngoài hành tinh? Có cần chú ý đến ý kiến của bạn rể bí ẩn kia không?

Mà nhân vật chính bị gạt sang một bên thì lại vô cùng biết điều ngồi im lặng đọc cuốn sách vừa mới mua ban sáng. Giống như mọi người nói chuyện không liên quan gì đến cô cả vậy.

Bỗng nhiên cô gái có vẻ lớn tuổi nhất quay sang hỏi:

– Thế đồ cưới chuẩn bị đến đâu rồi? Nói mọi người nghe chút xem để chị em còn tính toán “thêm trang” cho cô đi lấy chồng nào.

– Đúng rồi, còn bao giờ thì chuyển đồ sang nhà chồng? có cần mọi người sang giúp gì không? – Cô bạn có mái tóc nâu bồng bềnh cũng quay sang hỏi.

– Phòng tân hôn đã chuẩn bị xong chưa? Có cần gì nữa không? Xem còn quên gì chưa làm không? – Cô gái tóc tết kiểu đuôi cá cũng gật gù quay sang.

– Đúng rồi, hôm mời tiệc họ hàng đã chuẩn bị gì chưa? Định mặc gì? có mặc áo cưới không? – Cô bạn có mái tóc ngắn nhuộm hồng sự nhớ ra, nuốt vội miếng bánh trong miệng, nhuồm nhoàm hỏi với đôi mắt lấp la lấp lánh đầy kỳ vọng.

Đám người bâu lại hỏi tới tấp, hỏi tới chưa nghe thấy câu trả lời đã muốn hỏi tiếp, bọn họ có quá nhiều điều muốn hỏi, chuyện nào cũng thấy quan trọng. Hỏi liền tù tì như thể sợ không hỏi ngay thì sẽ quên mất điều gì vậy.

– Khoan đã, bình tĩnh, từng người hỏi một thôi, hỏi liên tục thế làm sao nó trả lời được, chị nghe còn không kịp nữa – Bà chị lớn nhắc nhở rồi quay sang bạn cô dâu tương lai định nhắc lại thì thấy cô đang đăm chiêu suy nghĩ.

– Thật ra em có thắc mắc, đồ cưới là gì? Ý mọi người là đồ mặc ngày cưới? Áo cưới á? – Cô rất thành thật hỏi lại.

Lời vừa nói ra khiến cho người sặc nước, kẻ sặc bánh, miếng thịt đang kề miệng của cô gái tóc ngắn màu hồng rơi về lại hộp thức ăn, một đám người trợn mắt há mồm không khép lại được nhìn bạn cô dâu tương lai mất một lúc mới hồi hồn.

– Chờ một chút – Bà chị lớn lấy tay nhu nhu bên thái dương hỏi – Thế bố mẹ cô không bàn bạc hay là nói gì về chuyện đồ cưới à?

– Bố mẹ em vẫn đang bận giận dỗi tẩy chay không thèm nói chuyện cùng từ hôm đó đến giờ rồi – Hôm đó tất nhiên là hôm hai người bọn họ về nhà gặp phụ huynh thông báo chuyện kết hôn và kế hoạch không làm đám cưới cũng không đàm phán của bọn họ với hai nhà rồi. Bạn cô dâu tương lai vẫn rất thành thật nói.

Một đám người tất cả đều sửng sốt, dừng hết cả việc đang làm để quay hẳn cả người về phía bạn cô dâu tương lai mà thảng thốt:

– CÁI GÌ?

– GIẬN DỖI TỪ HÔM ĐÓ ĐẾN GIỜ?

– Giận dỗi tẩy chay? Không thèm nói chuyện?

– Ôi ******* cái quái gì vậy? Còn bao nhiêu ngày nữa? Mày đếm xem còn bao nhiêu ngày nữa nó đi đăng ký? Nhanh, đếm cho tao.

– Còn không đến mười ngày nữa, mà từ hôm đó đến giờ là đã bao nhiêu lâu rồi?

Bọn họ vẫn tiếp tục phẫn nộ với nhau, đến gào ầm lên mà không ai trả lời câu hỏi của cô cả, bực bội, cô đành phải ngắt lời lũ dở hơi này để nghe giải thích. Cuối cùng thì bọn họ cũng có người chịu dừng lại ngồi giải thích cho cô về “Đồ Cưới”.



Gì chứ? Đồ cưới thì ý trên mặt chữ rõ ràng là đồ mặc ngày cưới. Sính lễ thì nói sính lễ, của hồi môn thì nói của hồi môn. Nói chung chung là đồ cưới ai mà hiểu đang nói cái nào?

Nhưng giải thích xong thì chúng bạn vẫn tiếp tục lo lắng, rồi cả mắng mỏ cô không biết để ý mà hỏi han, người trách móc phụ huynh kỳ lạ, giận dỗi sau này có thể giận chứ lúc này thời gian cấp bách làm sao lại có thể lơ là như thế được…

***

Cô vẫn cứ đần ra nghe chúng bạn nói… Đồ cưới quan trọng lắm à? nếu thế thì tại sao lại dùng cái cụm từ chung chung để nhắc đến như thế? Nếu như đồ cưới là chuyện quan trọng, phụ huynh hẳn là đã nhắc đến rồi… Mọi người, có vẻ lại làm quá lên rồi…

Mà, bây giờ là thời đại nào rồi còn quan trọng cái chuyện “thêm trang”. Của hồi môn có thì có không có thì cũng có làm sao đâu? Huống chi là đã dẹp tất cả các thủ tục rườm rà, đám cưới cũng không tổ chức thì những thứ khác có gì quan trọng đâu nhỉ?



Bạn cô dâu tương lai vẫn hồn nhiên phân tích như vậy sau khi quần hùng đã đường ai nấy đi. Không còn ai để tranh luận, bạn cô dâu tương lai bèn nhắn tin hỏi bạn rể tương lai. Đang nghĩ hẳn là đến buổi chiều mới nhận được tin nhắn trả lời của anh thì lập tức nhận được câu hỏi y hệt mình đã hỏi: Đồ cưới ý em là gì? Áo cưới? Đồ mặc ngày cưới?



Thấy không? Có phải mỗi mình cô nghĩ như thế đâu. Bạn chồng tương lai cũng thắc mắc y hệt này.



Sau khi nói chuyện thì bạn chồng tương lai cũng kết luận là đã không có sính lễ thì còn hồi môn làm gì? Nếu như xem trọng nó thì từ đầu đã tổ chức đám cưới rình rang các kiểu rồi. Thế nên, chuyện phụ huynh của cô có ý định thế nào thì sao chẳng được.





Họ thật sự là một đôi mà, cái suy nghĩ quái gở… giống hệt nhau kìa…



***

Gạt qua chuyện đồ cưới nọ, họ bàn chuyện trang phục mặc hôm mời tiệc. Bạn chú rể tương lai thì hỏi cô có muốn đặt một bộ dạ phục đặc biệt một chút không?

Bạn cô dâu tương lai thì nói chuyện đặt mua một chiếc cravat rất hợp với anh, hy vọng sẽ giao hàng về kịp ngày mời tiệc.



Cuối cùng có quá nhiều điều để bàn bạc, họ lại hẹn nhau ăn tối để tiếp tục thảo luận. Bởi vì bỗng nhiên cô thèm ăn sushi nên họ lại đến nhà hàng Nhật để ăn sushi, mà thưởng thức sushi, theo cô ăn ngon nhất là ăn tại quầy.

Vậy nên bữa tối của bọn họ diễn ra trong tiếng than vãn phàn nàn vặt vãnh của bạn cô dâu tương lai vì sự “Ngon đến muốn nuốt cả lưỡi” hoặc “Ngon đến mức muốn ăn mỗi ngày” hay là “Tại sao sake lại chỉ ngon nhất khi uống ở nhà hàng nhỉ?”… Bởi cả hai quá bận hưởng thụ hương vị quyến rũ của món cá tươi với rượu lạnh.

Bàn bạc cái gì nữa, làm sao có thể tập trung cho nổi. Nhất là khi thực khách tại quầy chỉ có hai người bọn họ. Suy nghĩ lúc này chỉ dành để quan tâm là ăn cái gì tiếp theo thôi.



Nhưng thật sự ngon đấy. Bạn rể tương lai nào đó cũng phải công nhận việc đi ăn cùng cô dâu tương lai của anh thật sự là một việc hưởng thụ. Nơi nào mà cô đã đến, đồ ăn ở chỗ đó chắc chắn ngon muốn nuốt cả lưỡi.

Tất nhiên là anh sẽ không tính đến mấy chỗ mà cô dùng anh làm vật thí nghiệm ăn thử lần đầu. Chỉ riêng nó, hoàn toàn là hên xui…

Cho nên việc quan trọng được lùi xuống thứ hai. Trời có sập cũng phải ăn xong cái đã, mọi việc cứ để lúc ăn no tính sau.

Sau khi đã chè chén no nê, họ đi dạo ở khu trung tâm thương mại kế bên, “nhân tiện” bàn bạc một chút về “việc quan trọng” trước đó.

Anh bàn về chuyện ảnh cưới khi nào đi chụp thì tiện. Cô hỏi anh thích kiểu phong cách gì.

– Cổ điển, thiên nhiên, sang trọng, hay quý phái? Miễn là đừng theo phong cách truyền thống thì em đều thoải mái.

Anh nhìn cô một chút – Anh cũng không thật sự thích phong cách truyền thống nhưng nhìn một chút thì trông em cũng hợp với áo dài lắm mà – Anh thấy thắc mắc, liền tưởng tượng một chút khi cô mặc áo dài sẽ ra sao.

– Chiều cao quá khiêm tốn mặc không được tự nhiên, với lại em không thích kiểu áo dài vẫn bán sẵn. Áo dài là loại áo chỉ có may đo đặt sẵn mẫu thiết kế mới là áo dài thích hợp nhất. Mà may áo dài để mặc một lần thì em chắc chắn không làm đâu – Cô giải thích.

– Thật ra mặc trang phục dạ tiệc là ổn rồi chỉ là em sẽ tốn chút thời gian để mua được một bộ dùng ngay. Nhưng mà… – Cô quay sang nhìn anh một lượt – Anh định sẽ mặc gì? Em có xem qua đồ trong tủ áo của anh, trông không có gì phù hợp cả.

– Anh nghĩ mua một bộ suit mới là được rồi, cũng không cần quá cầu kỳ…

– Mua bộ suit mới??? – Mắt cô bỗng nhiên sáng rực, nhìn anh long lanh thêm mấy phần – Anh định mua suit phải không?



(Còn Tiếp)



Chú thích:

Suit: Còn gọi là bộ Com lê (Complet, Comple veston) bộ âu phục nam giới. Thường bao gồm áo khoác, quần tây và áo gilet (hay Gi lê). Mọi người thường nhầm lẫn áo Vest với Veston nên tác giả muốn giải thích kỹ một chút là Veston trong tiếng Pháp là chỉ áo khoác bên ngoài, còn áo Vest là từ tiếng Anh để chỉ áo Gilet, áo ngắn mặc bên trong.

Tương tự Complet trong tiếng Pháp để chỉ bộ quần áo đầy đủ, được hiểu là đồng nghĩa với trong Suit trong tiếng Anh.

Tác giả không sử dụng tiếng việt với từ này là do thói quen khi không tìm được từ tiếng Việt chính xác nhất để chỉ điều muốn viết, đồng thời không thấy từ “bộ âu phục” là từ thích hợp trong trường hợp này… Nữ chính là một người sành sỏi về thời trang mà. Giống như Blazer thì gọi là Blazer vậy đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.