\-Anh hai, chúng ta ra ngoài chơi đi, được không? 
Ngọc Minh Ly làm nũng lay lay cánh tay Ngọc Ưng Thần, cất giọng ngọt ngào trong sáng. 
\-Không được! 
Ngọc Ưng Thần mới 7 tuổi mặt lạnh nói. 
\-Không chịu đâu! Anh hai, em muốn đi chơi cơ, mai là sinh nhật em rồi mà! 
Ngọc Minh Ly hờn dỗi, nước mắt lưng tròng cầu xin anh trai ruột của mình. 
\-Không được là không được! Bầy đã là nửa đêm, rất nguy hiểm! 
\-Huhu.... hai không thương Minh Ly nữa, hai mắng Minh Ly, huhuhuhuhu..... Minh Ly thật khổ, chỉ muốn đi ra ngoài chơi thôi cũng không được, huhuhuhuhuhu.... 
Ngọc Minh Ly nằm dưới đất ăn vạ, đòi sống đòi chết. 
Ngọc gia là một gia tộc lớn, cũng chính vì nó quá lớn nên công việc cũng rất nhiều, Ngọc Minh Ly và Ngọc Ưng Thần từ nhỏ đã phải tự lập, ba ba và ma ma tuy yêu quý họ như trân bảo, thế nhưng bọn họ thật sự không có thời gian để luôn ở bên và chăm sóc hai đứa con. 
Vì vậy toàn thuê bảo mẫu, gia sư và vệ sĩ để chăm sóc cũng như bảo vệ họ , nhưng những người được thuê này làm dù sao cũng không dám quá mức thân thiết với hai vị thiếu gia, vì vậy mỗi hành động cử chỉ của họ đều cung kính đúng mực. Cho nên Ngọc Minh Ly cũng như Ngọc Ưng Thần đều không cảm nhận được tình thương yêu của những người này, hơn nữa do thân phận đặc biệt, cả hai không được đi ra ngoài, không được đến trường như bao đứa trẻ cùng lứa, không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-nguoi-ve-roi/3138471/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.