Edit: Meg
Vải áo mỏng manh đằng sau lưng đã thấm đẫm mồ hôi, Trần Tẩy giả vờ không rõ: “Cái… Cái gì ạ?”
“Thuốc này bất thường.” Lâm Tịnh Nhiễm nói, “Kinh mạch toàn thân ngươi vì bị thương mà tắc nghẽn, đáng nhẽ nên dùng thuốc để khai thông, thứ này lại có công dụng trái ngược, dùng tiếp là trăm hại không lợi.”
Cái gì?!
Ý của câu này là bao nhiêu năm qua y đã dùng thuốc độc sao?
Trần Tẩy đờ đẫn lẩm bẩm: “Không thể nào…”
Nhưng Thanh Ngọc tiên tôn căn bản không cần phải nói dối.
Sau một thoáng im lặng, Lâm Tịnh Nhiễm ấn bình thuốc vào lại trong tay Trần Tẩy, nói một câu ngắn gọn: “Ta sẽ bảo Vấn Y Đường chuẩn bị thuốc cho ngươi.”
Dứt câu bèn rời đi.
Trần Tẩy còn đang rơi vào nỗi khiếp sợ và phân vân mãi chẳng thoát ra nổi, tâm trí y hiện lên hết chuyện này đến chuyện khác, lại vẫn không thể đoán ra được ai là người hại y.
Y đứng sững sờ tại chỗ hồi lâu, mới như chợt nhớ ra điều gì mà chạy vội về phòng, đóng chặt tất cả cửa sổ lại, lấy một tấm da dê từ trong lớp lót của quần áo ra.
Tấm da dê này được xử lý cực kì kỹ càng, chỉ mỏng như cánh ve song lại rất khó hư tổn, là vật dùng để truyền tin mà Ma Tôn đã đặc biệt làm cho Trần Tẩy.
Có thể dùng máu để viết, không cần dùng pháp lực, càng khiến người khác khó phát hiện hơn.
Trần Tẩy cắn rách ngón trỏ, bắt đầu nhỏ giọt lên mặt da dê.
Chỉ chốc lát sau, mặt trên đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-nguoi-ooc-roi/912047/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.