*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Meg“Người này quá lắm cũng chỉ mười bảy mười tám, song cơ thể lại đã gần đất xa trời, dù có tư chất là nhất đẳng Thiên linh căn thì cũng khó mà tiến xa trên con đường tu tiên, e là sẽ chết trẻ thôi. Ngươi thực sự muốn nhận y làm đệ tử à Tịnh Nhiễm? Thu đệ tử khai môn[1] không thể làm qua loa được đâu, người này không phải sự lựa chọn tốt nhất.”
[1]Đệ tử khai môn: đệ tử đầu tiên của một hệ nào đó, hoặc được một vị tiền bối nào đó thu nhận
Lâm Tịnh Nhiễm không đáp lời, trái lại chỉ nhìn chăm chú Trần Tẩy còn đang hôn mê nằm trên giường.
Trước đây hắn chưa từng gặp người này bao giờ, song ngay ánh nhìn đầu tiên khi thấy y, tim hắn lại như lỡ nhịp, thậm chí tiềm thức còn xuất hiện một cảm giác quen thuộc rất khó miêu tả, thúc giục hắn tới gần người nọ hơn.
Quan trọng hơn là, tim hắn cũng không đau nữa.
Ngoại trừ trưởng môn, không một ai biết rằng vị Thanh Ngọc tiên tôn tiếng tăm lẫy lừng này lại mắc phải bệnh tim, thường xuyên đau đến thắt lại.
Đây là căn bệnh đã theo hắn kể từ khi hắn chào đời, nhiều năm qua Lâm Tịnh Nhiễm đã không ít lần đi tìm kiếm khắp thiên hạ, song vẫn không có cách nào trị dứt điểm, dù cho hắn có tu luyện được một cơ thể bất lão bất tử, thì bệnh tim này vẫn luôn tái phát.
Song mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-nguoi-ooc-roi/912045/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.