Lạc Duẫn Trần một bên cảm khái muôn vàn mặt khác nhau của thế giới , một bên ở bên cạnh rối rắm làm sao để đi chung với đệ tử của các phong khác —— bởi vì hắn nghe được một chuyện khiến hắn cực kì kích động.
Ngự kiếm là môn kỹ thuật sống, đối với đệ tử Linh Kiếm Phong mà nói là môn học bắt buộc khi nhập môn, nhưng đối với đệ tử của các phong khác thì không nhất định là như thế.
Lạc Duẫn Trần ở bên cạnh nghe xong một hồi, liền nghe ngóng rõ ràng rất nhiều người kỳ thật không có biện pháp ngự kiếm phi hành, muốn ra cửa toàn dựa linh sủng hoặc là dùng xe hoặc công cụ nào đó thay việc đi bộ.
Linh sủng, Lạc Duẫn Trần có, nhưng không trông cậy được.
dùng thứ khác thay đi bộ hắn không có.
Nhưng những người khác có!
Hiện tại hắn thiếu một cái cớ thích hợp.
“Sư tôn.” Lạc Duẫn Trần đang tự hỏi, Vũ Quy Thanh đã đến gần, hướng hắn hơi hơi khom lưng, “đệ tử Linh Kiếm Phong đều đã đến đông đủ, hiện tại xuất phát hay không?”
Vũ Quy Thanh nói như vậy Lạc Duẫn Trần mới nhớ tới, hắn là phong chủ, là trưởng giả, ấn quy củ tới nói hắn bất động, những đệ tử khác là không thể chạy ở phía trước hắn.
“Các ngươi trước tiên mang những đệ tử khác đi qua đi.” Lạc Duẫn Trần tận lực đè nặng giọng nói, làm thanh âm chính mình nghe tới vững vàng, “Ta sẽ đến muộn một chút.”
Vũ Quy Thanh không hỏi nhiều, cùng Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-la-nghe-nghiep-co-do-nguy-hiem-cao/3293465/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.