Kỳ thật đơn nhìn từ ngoài quyển sổ nhỏ này cũng không có gì đặc thù, trang giấy có chút vàng, nhưng thực mịn, nhìn qua như được mấy năm. Lạc Duẫn Trần chú ý tới nó là bởi vì thư trên mặt số có một chữ “Duẫn”đoan chính, giống với một số chữ viết mà hắn đã thấy ở các sách vở trong phòng, nhưng khi mở ra hắn lại phát hiện bên trong vở này cái gì cũng chưa viết.
lần này Lạc Duẫn Trần phi thường để ý, chẳng lẽ lạc thú của nguyên thân chính là một quyển Vô Tự Thiên Thư nhét trong người thỉnh thoảng lật ra chơi? Đây là sao? Thích nghe tiếng sờ giấy hay thích ngửi mùi giấy?
“Ngươi đang làm gì a?” Bạch Phượng Hoàn đến chỗ Nam Cung Quy Dạ chạy một chuyến, trở về liền thấy Lạc Duẫn Trần ném xuống một quyển vở viết dở lên đống hành lý đang xếp, liền đi qua đi đá hắn một chân.
“Vừa mới tìm thấy trong tủ quần áo.” Lạc Duẫn Trần đem vở đưa cho Bạch Phượng Hoàn, “Thoạt nhìn là dùng rồi , nhưng lại không có chữ.”
“Ân?” Bạch Phượng Hoàn nghiêng đầu một chút, nhìn quyển vô tự thư, “Cái này ta biết…… Hình như là một loại pháp thuật.”
“Giống như?” Lạc Duẫn Trần hết chỗ nói rồi, “Tỉnh tỉnh, ngươi là hệ thống, loại đồ vật này không phải nhìn cái là biết sao?”
“Ta chỉ biết một ít tất yếu! Pháp thuật này căn bản dùng không đến!” Bạch Phượng Hoàn lập tức ríu rít hét lên, “Pháp thuật này tương đương với việc đặt một cái khóa cho đồ vật, hơn nữa trừ bỏ chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-la-nghe-nghiep-co-do-nguy-hiem-cao/3293464/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.