Bạch Cẩn Phong vô thức nhíu mày.
Đệ tử này trời sinh mị lực, làn da trắng nõn, đôi mắt đỏ bừng như vừa bị bắt nạt, trông vừa nhu thuận vừa ngoan ngoãn. Vẻ đẹp của Lục Thanh Sương là loại nhu mì điềm đạm, khác hoàn toàn với vẻ yêu diễm của Sở Thanh Vân. Nghĩ đến đây một tia chán ghét loé lên trong mắt Bạch Cẩn Phong nhưng rất nhanh đã rút đi.
Sao hắn lại có thể đem Sở Thanh Vân so sánh với người khác chứ. Sở Thanh Vân bây giờ hẵng còn nhỏ, bề ngoài non nớt và yếu đuối, nhưng chỉ vài năm nữa thôi gương mặt ấy nẩy nở sẽ quyến rũ vô cùng. Y là loại đẹp đẽ phô trương làm người ta không thể rời mắt.
Thiếu niên luôn luôn lạc quan và mỉm cười, dù cho có bao nhiêu khó khăn cũng không bao giờ lùi bước, năng lượng trên người y có thể toả sáng muôn nơi. Thứ dung chi tục phấn bình thường làm sao có thể so sánh được.
Ánh mắt Bạch Cẩn Phong tối lại, liếc nhìn vết kiếm xẹt qua má Lục Thanh Sương thành một vệt máu đỏ chói mắt. Bàn tay nâng Vô ảnh kiếm, thản nhiên lấy một chiếc khăn tay ra lau chùi.
"Thanh Sương ngươi bị thương rồi. Về bôi thuốc đã, có gì nói sau đi. Vi sư hiện giờ chuẩn bị bế quan."
Bình thường nếu Lục Thanh Sương bị thương như vậy, Bạch Cẩn Phong sẽ hỏi han ân cần rồi cho thuốc. Căn cơ hắn không tốt, thể chất lại yếu đuối nên luôn được sư tôn để ý hơn Diệp Thần và Sở Thanh Vân một chút. Nhưng mấy tháng gần đây có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-dung-toi-day/1190874/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.