Cơ Hàn tỉnh lại, hắn chớp chớp mắt, sau đó mở to nhìn khung màn.
Đây là nơi hắn mới mua, khung cảnh quanh đây rất đẹp, rất yên tĩnh, thích hợp cho người như Lăng Xuyên.
Hắn quay đầu muốn tìm kiếm người nọ, chỉ thấy y ngủ ngay bên cạnh hắn. Ngủ rất say, cho dù hắn động mạnh thế nào y cũng không tỉnh. Có lẽ là do quá mệt mỏi.
Hắn quay cả người ôm lấy cơ thể đang thở đều đều bên cạnh, ôm rất chặt, tay còn không ngừng vuốt loạn sau lưng, hết hôn tóc rồi lại hôn xuống trán, mi tâm, sóng mũi, má rồi đôi môi đỏ mọng kia. Hắn như muốn ôm bù, muốn an ủi bù cho quá khứ của y, trong đó hắn muốn cũng chả thể làm gì được, muốn ôm cũng bị xuyên qua. Nào có biết hắn tức đến mức nào, hắn thương y như vậy, làm sao có thể đứng không nhìn y chịu đau đớn chứ…
Lăng Xuyên bị hắn loạn cho tỉnh, đôi mắt xanh thẳm vẫn còn chút sự lười biếng khó khăn mở ra, y cũng không đẩy hắn ra mà mặc kệ hắn.
Cơ Hàn ngoài loạn một lúc trên miệng y ra thì cũng không làm gì quá phận. Ừm… như vậy càng tốt.
Lăng Xuyên thở hổn hển lấy sức xong, mở miệng nói.
- Ta đói !
Giọng nói ra nhỏ nhẹ, Cơ Hàn nghe vào lại tưởng y đang làm nũng với mình. Mắt sáng lên sau đó cười rộ lên nhảy phắt xuống giường mặc y phục chỉnh tề.
- Ta hiện tại liền đi nấu cho người, người đợi ta một chút !
Nói rồi hắn liền chạy xuống bếp, ở đây chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-cua-ta-la-mot-tieu-hai-tu/751893/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.