Lục Sơn quanh năm lẩn trong xương mù, nếu không có sự kiện gì thì thực yên tĩnh chỉ nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hình thành một phong cảnh hùng vĩ nhưng có phần tao nhã.
Hôm nay, Lục Sơn phái thật '' đông vui, náo nhiệt ''. Một đội quân hơn trăm đứng bao vây ở quanh núi. Trước cánh cổng dẫn vào mộ phái là một nam nhân cao lớn vận trường bào màu đen. Gương mặt mặc dù đã nảy nở hết nhưng ai nhìn vào cũng có thể nhận ra. Không thể quen hơn nữa, chính là Cơ Hàn. Đệ tử mất tích nhiều năm của tiểu phong chủ Lăng Xuyên.
Nhưng mà hôm nay tiểu phong chủ lại không thể lộ diện mà '' đón '' hắn được. Đơn giản vì y đang bế quan, làm sao biết hắn trở lại mà xuống núi được.
Các đệ tử đã được thông báo trước nên không ai cản Cơ Hàn vào núi cả. Hắn một đường thẳng tiến đi tới chính điện. Đối diện là trưởng môn và các vị trưởng lão phong chủ ngồi xung quanh đúng vị trí của mình. Chỉ là thiếu một người.
Hắn mỉm cười bước từng bước vào điện. Hắc khí tỏa ra xung quanh, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào cái ghế trống kia. Ờ... là nhìn vào cái ghế trống chứ không nhìn bất kì ai khác. Mọi người xung quanh tự nhiên thấy mặt mình không đẹp bằng cái ghế, như đang bị sỉ nhục.
- Theo như đã nói, người đâu rồi ? __ Cơ Hàn lạnh lùng nói.
- À... ờ...thằng bé bế quan mất rồi ! Không hề biết là ngươi đến... ha ha.. !__ Lăng Hải Minh tự nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-cua-ta-la-mot-tieu-hai-tu/751864/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.