Lăng Hải Minh đang đi dạo quanh môn phái, tiện thể thăm dò các môn đồ có chăm chỉ luyện tập không, có ẩu đả đánh nhau không, có ăn trộm gì không. Nhưng kết quả làm y thực thất vọng. Hình như luật y đưa ra quá nghiêm làm mọi người không dám phạm lỗi, ngược lại rất chăm chỉ, đâu đâu cũng thấy có tiếng cười đùa, không thấy đánh nhau hay cãi nhau ở đâu cả. Đúng là chân nản mà về tay không.
Làm trưởng môn, muốn đi kiểm tra đột xuất để các đệ tử bất ngờ một phen, nhưng bọn chúng thấy y là y như là nhìn thấy '' cha '', xúm lại chào hỏi này nọ, còn không sợ gì mà đùa y như đùa một đứa trẻ...
Thật là, quá sai khi làm một trưởng môn hiền lành. Y hiền lành quá mà, ai cũng bắt nạt được. Đệ tử không coi y ra gì, chỉ muốn phun lửa đốt hết mẹ bọn chúng.
Nhưng y nào biết, các đệ tử lại cực kì quý mến y. Bọn họ có một trưởng môn vừa trẻ vừa đẹp, vừa vui tính vừa hiền lành. Đôi khi lại như một đứa trẻ đùa nghịch khắp nơi khiến mọi người không ai là không quý. Hình phạt cũng '' rất nhẹ '', có đôi khi họ còn muốn gây chuyện để bị phạt, nhưng khi bị phạt rồi mới thấy hối hận không kịp...
Lăng Hải Minh đang hậm hực bước đi trên đường đá thì đột nhiên từ đâu bay đến một con hồ điệp được tạo ra từ linh lực. Hồ điệp đến là để truyền tin, y đưa tay ra, hồ điệp đậu vào một lúc rồi tan biến.
Gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-cua-ta-la-mot-tieu-hai-tu/751863/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.