Nói thì chậm, làm thì nhanh.
Chỉ thấy được Lãng gia chân trần ngay tại chỗ liền xông ra ngoài.
Mở cửa.
Kéo tay vợ mình.
Vọt vào bên trong một căn phòng khác.
Một phát nhào tới.
Hôn lên đôi môi kiều diễm ướt át của nàng.
Tiếp đó nhanh chóng cởi quần áo của mình ra.
Lúc này giải thích là vô dụng.
Chỉ có thể dùng động tác thực tế để chứng minh sự trong sạch của mình.
Nương tử, nàng xem ta đói bụng đến cỡ nào nè.
Dũng mãnh vô cùng thế này.
Chắc chắn không có vượt quá giới hạn.
Nếu như vượt quá giới hạn thì bây giờ nào có khí lực kia chứ?
Nàng có cảm thấy có đạo lý hay không?
...
Hơn một giờ sau đó.
Thẩm Lãng bị thuyết phục.
Mộc Lan miễn cưỡng bị thuyết phục.
Thẩm Lãng còn cố khoa trương ợ một cái.
- Nương tử, mấy ngày này ta không có một ngày một đêm nào không nhớ đến nàng.
- Mùi vị tương tư, thực sự mệt mỏi quá.
- Ta nhớ môi nàng, nhớ đôi mi và mùi thơm nhẹ nhàng trên người nàng.
- Mùi vị yêu nàng, thực sự mệt mỏi quá.
Mộc Lan với ửng hồng gương mặt nhìn chằm chằm Thẩm Lãng không nói lời nào.
Thẩm Lãng yếu ớt nói:
- Ta, ta kỳ thực còn có thể hát ra nữa.
Mộc Lan vặn lấy khuôn mặt Thẩm Lãng, ngửi mùi vị trên người của hắn:
- Coi như chàng ngoan.
Thẩm Lãng nói:
- Nương tử, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-toi-cuong-chue-te/1917431/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.