Nghe những lời từ miệng Chúc Văn Hoa này, tất cả đám ngôn quan ở đây không khỏi đều lui ra phía sau.
Án tử lớn đến thế này sao?
Ngươi lợi hại, cho ngươi tới trước.
Bình thường mà nói triều đình Việt quốc không muốn đàm luận sự tình gì về đế quốc Đại Viêm.
Không sai, đế quốc Đại Viêm là chủ cả thiên hạ.
Thế nhưng, lãnh thổ quốc gia của ngươi có 14 triệu cây số vuông mà không có xe lửa, máy bay, làm sao có thể quản lý được địa phương lớn như thế.
Cho nên các chư quốc trong thiên hạ thế giới phương đông dù có lạy Viêm Đế là thiên tử, nhưng trên cơ bản vẫn là làm theo ý mình.
Thậm chí mấy quốc gia đánh nhau lộn xộn thành một cục, đế quốc Đại Viêm cũng sẽ không thiên vị nhúng tay, nhưng một khi nhìn một bên thua quá thê thảm, liền sẽ phái người điều đình ngừng chiến.
Nịnh bợ Viêm Đế đó là chuyện của các quốc quân của nước đó. Mà thần tử của các nước vẫn phải thành thật nịnh bợ quốc quân đi.
Cho nên trong triều đình không bàn chuyện Viêm đế quốc, trên căn bản là quy tắc ngầm của các quốc gia.
Thế nhưng là một khi nói ra, cấp bậc ưu tiên chính trị sẽ vô cùng cao.
Chính trị chính xác là cái thứ hại chết người.
Chuyện này giống như sự biến cổng Huyền Vũ triều Đường, sau đó, Lý Thế Dân xưng đế, Lý Uyên là Thái thượng hoàng (*).
(*)Sự biến cửa Huyền Vũ (Huyền Vũ môn chi biến) là sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-toi-cuong-chue-te/1917429/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.