Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau trời trong nắng ráo, nghìn dặm không mây.

Bên trong căn phòng, cảnh tượng mất trật tự không thể tả.

Công chúa cọp cái Ninh Diễm tỉnh lại sớm hơn, mắt còn có chút buồn ngủ mông lung.

Đêm qua giống như có một giấc mơ kỳ quái, mơ tới mình và Thẩm Lãng cặn bã ngủ ở cùng một chỗ.

Có thể nói là nàng đã mơ đè Thẩm Lãng thì đúng hơn.

Giấc mơ này quá kinh hoàng, quá chân thật, thiếu chút nữa lúc đó sẽ dọa cho Ninh Diễm tỉnh lại.

Ngáp một cái.

Cọp cái vươn cả tứ chi, hoành hành bá đạo, nàng còn muốn ngủ nướng tiếp tí nữa.

Thế nhưng nàng chợt phát hiện bản thân lại đè một người.

Ta... Ta đây gặp ảo giác sao?

Nàng đầu tiên đưa tay sờ soạng, tiếp đó chợt mở mắt.

Kẻ đang ngủ bên cạnh không phải là Thẩm Lãng cặn bã à? Trên người trần như nhộng.

Lại nhìn bản thân, cũng giống như vậy.

Lại nhìn trên mặt đất, khắp nơi đều có mảnh quần áo tả tơi.

.........

Cọp cái Ninh Diễm hò hét trong lòng không ngớt.

Nhưng là chỉ là ở trong lòng thét chói tai, nếu như ở trong hiện thực thốt ra miệng cũng quá mất mặt, Ninh Diễm ta đây há là dạng người sợ tóe khói hay sao?

Mặc dù trong lòng hoảng hốt vô cùng, nhưng vẻ mặt vẫn phải bình tĩnh.

Không phải là nam nữ đi ngủ à?

Lại không phải là chưa từng ngủ qua sao?

Không!

Nàng... Nàng thật đúng là chưa từng làm chuyện đó.

Tiếp tục, đầu óc của nàng bắt đầu thiên mã hành không mà nghĩ.

Ta bây giờ phải làm gì?

Phải làm sao?

Có phải nên lén lút trốn đi hay không, như thế mới không xấu hổ hả?

Hơn nữa Thẩm Lãng muốn ngủ ta không phải một hai ngày, bây giờ cuối cùng bị hắn đắc thủ, hắn chắc chắn sẽ phải đối với ta lì lợm la liếm.

Không được, ta phải nghĩ một biện pháp phá cái ý định này của hắn mới được.

Mặc dù loại chuyện đó quả thực vô cùng thoải mái, nhưng Ninh Diễm ta đây là đường đường nữ hán tử, sao lại bị chuyện nam nữ gây khó khăn?

Thừa dịp Thẩm Lãng còn chưa tỉnh lại, công chúa cọp cái Ninh Diễm bắt đầu suy nghĩ đối thoại kế tiếp.

Phải làm cách nào từ chối Thẩm Lãng quấn quít kia chứ?

Đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.

Tuyệt đối không nên tưởng thiệt.

Lại càng không sẽ đối Ninh Diễm ta đây có mộng tưởng.

Chúng ta lúc trước là không thể nào, đây là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng.

Ninh Diễm ta đây là căn bản sẽ không thích ngươi.

Đúng, cứ nói như vậy.

Thái độ nhất định phải quả quyết, bằng không hắn chắc chắn dây dưa bám víu không dứt.

Mà lúc này, Lãng gia cuối cùng đã tỉnh lại.

Hắn mở mắt, tức khắc gặp được cọp cái Ninh Diễm thân thể trần truồng.

Đầu tiên là trợn mắt thật to.

Tiếp đó bắt đầu nhớ lại.

Ninh Diễm che mặt, nghĩa chánh ngôn từ, chuẩn bị mở miệng.

Nhưng Thẩm Lãng so với nàng còn nhanh hơn.

- Công chúa Ninh Diễm, chuyện đêm qua không liên quan đến ta.

- Chính ngươi quấn lên người ta phải không?

- Ta cũng là người bị hại.

- Ta sẽ không chịu trách nhiệm với ngươi đâu, ngươi cũng không cần đối với ta có hy vọng hão huyền gì đâu.

- Ta yêu nương tử của ta vô cùng, ta ở rể tốt lắm, tuyệt đối không có khả năng lấy ngươi.

- Cho nên chuyện tối ngày hôm qua, ngươi coi như là một giấc mộng, khi làm không có phát sinh gì cả.

- Đại gia giang hồ nhi nữ, với loại chuyện này phải cởi mở.

- Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Hơn nữa còn là hình dạng muốn đánh ta nữa?

- Lòng dạ ngươi hẳn là rất rộng lớn, chuyện sai lầm nam nữ có là cái gì? Chuyện đã xảy ra cứ để nó trôi qua luôn đi.

- Ồ? Làm sao còn có máu hả?

- Ninh Diễm, ngươi sẽ không phải là lần đầu tiên đi, cái này quá hoang đường, ngươi lập gia đình đã nhiều năm, làm sao có thể vẫn là lần đầu?

- Chắc là ngươi tự cắt tay, tiếp đó muốn lừa ra phải không.

Trên cái thế giới này, thối mồm là phải bị đánh.

Một giây sau, Thẩm Lãng liền bị Ninh Diễm đè lên giường đánh tơi bời.

Kêu thảm thiết liên tục.

Nàng đánh tầm mười phút.

Mười phút!

Sau khi đánh xong, hai người lại chẳng biết tại sao lại lăn cùng một chỗ.

Lại qua nửa giờ.

Ninh Diễm chỉ vào Thẩm Lãng nói:

- Cặn bã, vừa rồi ngươi đã đoạt đối thoại của ta.

Thẩm Lãng thật hối hận.

Sớm biết rằng Ninh Diễm cũng nghĩ như vậy, những lời này hắn cũng không nên nói.

Uổng phí làm tiểu nhân.

Nhưng hắn không phải cũng sợ bị lừa à.

- Thẩm Lãng, mặc dù chúng ta đã ngủ, nhưng sau đó chúng ta vẫn là huynh đệ.

Thẩm Lãng ra sức gật đầu nói:

- Huynh đệ tốt.

- Huynh đệ tốt.

Thẩm Lãng nói:

- Ninh Diễm, ở bên phía chúng ta, làm huynh đệ có một phép tắc.

Cọp cái hỏi:

- Phép tắc gì.

Thẩm Lãng nói:

- Trong một phòng ở ký túc xá nếu có hai chàng trai quan hệ tốt vô cùng, trong đó có một người bỗng nhiên biến thành con gái, vậy ngươi cảm thấy nàng phải làm như thế nào?

Cọp cái đáp:

- Dọn ra ngoài.

Thẩm Lãng nói:

- Không, hẳn là để cho huynh đệ thoải mái như trước. Cho nên giữa ngươi và ta mặc dù là huynh đệ đệ, nhưng có chút thời điểm gặp dịp cũng có thể chơi…

Thẩm Lãng còn chưa nói hế lời t, trực tiếp bị một cái tát vỗ vào ở trên giường.

Lần này, không có cảnh lăn lộn cùng một chỗ.

- Thẩm Lãng ta cảnh cáo ngươi, mới vừa rồi là lần thứ hai, nhưng tuyệt đối là một lần cuối cùng.

- Ninh Diễm ta đây sau đó nếu như sẽ cùng ngươi lêu lổng cùng một chỗ, ta liền thiến ngươi.

Đ*.

Ngươi cùng ta lêu lổng, dựa vào cái gì thiến ta?

Ninh Diễm mặc quần áo, đi ra ngoài.

...

Phía bên ngoài viện, sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch đang thổi tiêu.

Đừng suy nghĩ méo mó, là tiêu trúc thật sự.

Ninh Diễm nắm chặt nắm tay, muốn đi tới đánh chết con ngựa đực này.

Nhưng nhìn cánh tay trắng nõn mềm mại của mình, cảm giác không phải đối thủ của con ngựa đực này.

Hậm hực coi như thôi.

- Vân Mộng Trạch, sau này nếu ngươi rơi vào tay ta, ta giết chết ngươi.

Phóng hết lời độc địa xong xuôi, Ninh Diễm đi.

Mà lúc này, trái tim hoảng loạn hoàn toàn lên men, cả người đều không biết làm sao.

Không muốn về nhà, mà không biết đi nơi nào.

Tóm lại chính là hoảng hốt.

Quần áo Thẩm Lãng bị xé nát, tùy tiện khoác một món quần áo đi ra.

Vân Mộng Trạch nói:

- Ngô đệ bây giờ có vẻ đã dư sức thả lỏng, trạng thái tinh thần khá hơn.

Thẩm Lãng có chút xấu hổ:

- Ca, cảm ơn.

Nhưng mà sau khi nói xong hắn cũng có chút hối hận, tại sao lại cảm ơn kia chứ?

Hay cho tên Vân Mộng Trạch nhà ngươi, lại hại ta vượt quá giới hạn?

Thẩm Lãng ta đây giữ mình trong sạch biết bao, tuyệt đối sẽ không làm ra sự việc có lỗi với nương tử.

Cũng là ngươi hại ta, cũng là ngươi hại ta.

Nhưng mà, những thứ vô sỉ này hình như cũng nói không nên lời.

Vân Mộng Trạch nói:

- Không có gì, huynh chỉ là một kẻ vô dụng, cũng chỉ chút bản lãnh này, nhưng mà Ninh Diễm mới nên cảm tạ huynh thôi, đệ của ta không thiếu đàn bà, mà nàng lại rất thiếu đàn ông.

Thẩm Lãng hỏi:

- Tình huống của nàng thật sự thế nào vậy?

Vân Mộng Trạch nói:

- Phu quân của nàng là một người đàn ông vô cùng bị động.

Lãng gia hiểu liền.

Hóa ra là một tiểu thụ.

Đây là cưới che mắt.

Vân Mộng Trạch nói:

- Hai nước Ngô Việt trường kỳ đối lập, cộng thêm Khương Ly chết bất đắc kỳ tử, Việt vương có chút bị động, liền nghĩ biện pháp thông gia, đưa Ninh Diễm gả cho con trai của Liêm Thân Vương đế quốc, kết quả thằng nhỏ này sau khi lớn lên chỉ thích đàn ông. Lúc này mới khiến cho Ninh Diễm có tính cách giống đàn ông như vậy, nàng chỉ là ra vẻ mà thôi.

Thì ra là thế!

Vân Mộng Trạch nói:

- Nhưng mà giả bộ quá lâu, chính nàng cũng cảm thấy là đàn ông thật. Cho nên nàng vô cùng phiền phức, nhãn giới lại cao, đàn ông bình thường ghét, người có thể xứng đôi với nàng, ở chung lâu xong xuôi, thật sự liền xem nàng như đàn ông, hoàn toàn không cứng nổi. Lãng đệ không thiếu chút nữa tiến vào cái trạng thái này à?

Thẩm Lãng lúc đó cảm thấy mình đã tiến vào tầng thứ tư.

Thật không ngờ, kỳ thực còn dừng lại ở cái giai đoạn thứ ba – cứng – này đây.

Vân Mộng Trạch nói:

- Huynh đây vừa nhìn không được, nên vội vàng làm chuyện này ngay và luôn, bằng không con bé kia sẽ đi hết con đường làm đàn ông quên cả đường về. Hết lần này tới lần khác hai người như là củi khô cùng ngọn lửa, ta liền thuận tiện dội một chút dầu, như cách họ Vương làm dấy lên giấc mộng mà thôi (*).

Thẩm Lãng đây vừa nghe lại biết, hóa ra ông anh này cũng xem qua 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》, cũng biết điển cố Vương bà (*).

(*)Vương bà là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy hử của Thi Nại Am và Kim Bình Mai của Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh Vương. Thuở trẻ thì bà làm gái phong trần, lẳng lơ phóng đãng. Về sau ở tuổi trung niên thì làm bà mai, xúi giục Phan Kim Liên bỏ thuốc hại chết chồng và bày kế cho Tây Môn Khánh cưới Phan Kim Liên về nhà họ Tây Môn. Vương bà có một con trai tên là Vương Triều. Vương Triều là một trong những tình nhân của Phan Kim Liên sau này khi ả bị đuổi khỏi nhà Tây Môn Khánh vì thông dâm với con rể của Tây Môn Khánh.

- Ca, kỳ thực quyển sách《Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 hẳn là vì sự tồn tại của ca mà viết.

Vân Mộng Trạch nói:

- Đã thử rồi, viết không tốt.

Thẩm Lãng nói:

- Vì sao viết không tốt vậy?

Vân Mộng Trạch nói:

- Lãng đệ à, quyển sách kia của đệ chừng mực quá thấp, nếu ta đây viết tiếp có chút không phát huy ra được.

Thẩm Lãng kinh ngạc.

Ca à, bản 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 đã so với cái thứ vốn được coi là chừng mực đã hơn rất nhiều, ấy thế mà ca còn ngại thấp.

Ca định viết thành cái gì, 《 Chu Yến Huyết 》sao?

Tiếp đó Thẩm Lãng nói:

- Ca, 《 Đông Ly Diễm Sử 》 không phải do ca viết chứ?

Vân Mộng Trạch giật mình, vội vàng chạy sang trái ngó sang phải, khoát tay nói:

- Đừng nói liều, đừng nói liều, sẽ chết người.

Thẩm Lãng nói:

- Ca, đệ đi đây, có thể phải mất thời gian rất lâu mới có thể tái tụ.

Buông lỏng thể xác và tinh thần, kế tiếp sẽ phải nghênh tiếp quyết chiến kịch liệt.

Quyết chiến xong xuôi, tiếp theo là đại quyết chiến.

Vân Mộng Trạch nói:

- Ca là một kẻ vô dụng, không giúp được đệ cái gì, chỉ có thể ở đây xa chúc đệ của ta đại hoạch toàn thắng.

Tiếp đó, hai tay gã chụm lại cúi chào.

Thẩm Lãng cẩn thận tỉ mỉ hoàn lễ.

Thẩm Lãng cứ vận đồ như ăn mày ra khỏi dinh của Vân Mộng Trạch.

Bên ngoài Thẩm Thập Tam ngáp một cái.

Đại Ngốc vẫn tinh thần phấn chấn.

- Nhị Ngốc, quần áo ngươi thế nào?

Thẩm Lãng nói:

- Cùng người ta đánh nhau bị xé.

Đại Ngốc nói:

- Cùng Ninh Diễm đánh nhau à?

Thẩm Lãng kinh ngạc:

- Làm sao ngươi biết?

Đại Ngốc nói:

- Hẳn là vừa rồi Ninh Diễm cũng nổi giận đùng đùng đi ra, nói rằng lần gặp lại được ngươi, nhất định phải đánh chết ngươi.

Lần sau?

Còn muốn có lần sau?

Nghĩ hay lắm.

Cái con cọp cái Ninh Diễm nhà ngươi dù có đẹp thật đó, nhưng ta tuyệt đối sẽ không trêu chọc.

Ta đây không thể trêu vào ngươi.

Lúc đi qua bên người Hoàng Phượng, mơ hồ nghe được nàng thì thầm một tiếng cặn bã.

Ta bị ép buộc đó? Ta cũng là người bị hại, hạng đàn ông biết giữ mình trong sạch như ta đã không còn nhiều lắm.

Nhưng mà quên đi.

Ai đời phải giải thích với em gái xấu như vậy làm gì.

Bởi vì nguyên nhân ngoại hình, nên nàng đã quen hận đời, thân làm chủ nhân phải bao dung cho nàng chứ.

Cứ như vậy, Thẩm Lãng mặc áo quần rách như xơ mướp nát ra vẻ rêu rao khắp nơi.

- Ồ, chẳng phải là tên Thẩm Lãng yếu sinh lý sao?

- Đi đường nào vậy lớn lối như vậy hả?

- Lắc đầu vẫy đuôi, nhìn qua giống hệt một con chó.

Những thứ này đều đánh giá của đàn ông.

Mà cách đàn bà đánh giá.

- Thực sự quá đẹp trai, dù cho mặc quần áo ăn mày còn đẹp trai như vậy.

- Quả là một trong tứ đại mỹ nam kinh thành.

- Đúng vậy, so với con gái còn đẹp hơn.

- Đáng tiếc, phương diện kia không được.

- Lắc đầu vẫy đuôi, nhìn qua giống hệt một con chó.

...

Ngày hôm nay rơi lệ, chính là hôm qua não úng nước. Ngày hôm nay chảy máu, chính là hôm qua tạo nghiệt.

Nhìn qua vui đến cỡ nào, trên thực tế xơ xác hiu quạnh biết bao.

Lúc này kinh đô, vô số người vô tri bình thường vui sướng, triều đình lại một mảnh xơ xác tiêu điều, gian khổ sắp sửa tới.

Thân thể khô gầy của Trương Xung đứng ở trước gương, mặc quan phục.

Bỏ tù xong xuôi, nhà họ Trương liền nghèo, là mua không nổi cái gương lớn.

Cái gương này vẫn là Thẩm Lãng đưa.

Sau khi mặc vào, Trương Xung hơi hơi nhíu nhíu mày.

Quan phục có hơi rộng.

Không, không phải quan phục lớn, là thân thể của ông gầy nên quần áo lỏng.

- Phụ thân, chứng bệnh này chí ít cần nằm một tháng, hôm nay mới chừng mười ngày, sao phụ thân lại vào triều?

Trương Xung không nói gì, mà là cẩn thận đội mũ quan lên đầu, hướng cánh cửa đi ra ngoài.

Mới vừa đi mấy bước, cảm giác được có chút hoa mắt, lại thoáng thả chậm bước chân, nhắm mắt lại một hồi, sau đó tiếp tục đi ra ngoài, lên một chiếc xe ngựa, chạy về phía hoàng cung.

Tiến vào triều đình xong xuôi.

Mọi người đều đến đây chắp tay bắt chuyện.

- Xung ông, vì sao không ở trong nhà dưỡng bệnh, sớm như vậy lại tới.

Trương Xung cười nói:

- Lúc trước không có lên triều, chưa thấy qua việc đời, chuyện không kịp chờ đợi ngày hôm nay đây không phải khẩn cấp tới sao.

Mỗi một lần triều hội lúc trước đều là như vậy, nghiêm túc nhưng năng nổ.

Đây là phong cách quan lớn trong triều, dù cho kế tiếp phải điên cuồng rủa xả, trước triều hội cũng có thể nói đùa với nhau.

Trương Xung lúc trước thật sự không có lên triều định, trướ ckhi đảm nhiệm Thái Thú Nộ Giang, thời gian quá độ của ông ở kinh đô cũng chính là ngũ phẩm, còn chưa có tư cách vào triều.

Hôm nay, ông ta là Hữu Đại Phu Ngự Sử Đài, đơn thuần quan hàm đủ cao.

Tô Nan cười nói:

- Liễm Chi, hôm nay vào triều cần dâng sớ gì?

Liễm Chi, là hiệu của Trương Xung.

Trương Xung cười nói:

- Ngược lại có một quyển muốn tấu tô ông, lại lại không biết có nên lấy ra hay không.

Tô Nan nói:

- Chớ để làm ta sợ, chớ để làm ta sợ, lão phu rất nhát gan.

Một lát sau.

Mọi người yên lặng.

Giám quốc Thái tử vào điện, ngồi xuống trên ngai.

- Phụ vương lập tức sắp hồi cung, đã nhiều ngày Bản cung rõ ràng nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng.

- Toàn dựa vào chư khanh đắc lực, phụ vương không có ở đây đã nhiều ngày, trong triều cũng quá bình yên vô sự.

- Hôm nay tốt nhất cũng đừng có chuyện gì, thái thái bình bình để Bản cung giám quốc mấy ngày này cho bình ổn vượt qua đi.

Sau khi Thái tử nói xong.

Toàn bộ triều đình, giống như chẳng hề biết chuyện kết quả chuyến đi săn.

Nhưng mà...

Tất cả mọi người biết, hai nước quân vương cùng đi săn, Việt quốc thua.

Không chỉ văn đánh cờ thua.

Hơn nữa võ chém giết cũng thua.

Không chỉ là thua, hơn nữa thua đặc biệt thảm.

Tình cảnh đặc biệt khó coi.

Nhưng càng lúc này, bầu không khí triều đình lại càng phải ung dung.

Thắng hiển nhiên phải ghi lại như việc quan trọng, hận không thể nịnh bợ rung trời.

Mà thua coi như không có phát sinh gì cả.

Không nên nói nửa chữ.

Không nên lộ ra vẻ mặt buồn bã, bằng không ngươi đây là đang châm chọc quốc quân à?

Cũng không cần lộ ra sắc mặt vui mừng, bằng không ngươi đây đang nhìn có chút hả hê à?

Bên cạnh thái giám cất cao giọng nói:

- Chư khanh có bản tấu, không có thì bãi triều.

Không người có bản tốc, lúc này tuyệt đối không nên gây chuyện.

Lúc này nếu có người cố ngoi đầu lên, có thể gặp phải tai họa ngập đầu.

Sẽ chống đỡ cơn thịnh nộ vô biên vô tận của quốc quân.

Bởi vì...

Chuyến săn biên giới đã thua.

Điều này làm cho quốc quân mất hết thể diện.

Người chủ này có tính cách gì, mọi người cũng biết rất rõ.

Nếu là ông ta không thoải mái, vậy toàn bộ bầu trời Việt quốc chính là mây đen u ám, sấm sét đùng đùng.

Thứ ông ta am hiểu nhất chính trút giận sang người khác.

Lần trước tân chính quận Nộ Giang thất bại, toàn bộ bầu không khí triều đình kinh khủng bực nào?

Toàn bộ quan viên mỗi ngày vào triều đều cúi đầu xụ mặt, kẹp lấy cái mông.

Vẫn chờ đến khi quốc phát tiết xong ngọn lửa giận này, tất cả mọi người mới thở dài một hơi.

Như vậy lần trước quốc quân thịnh nộ tạo thành hậu quả gì?

Trương Xung bỏ tù nửa năm, gần như chết ở trong tù.

Quan viên lớn nhỏ của quận Nộ Giang bị giết mấy chục người.

Gia tộc họ Đường của Bá tước Tấn Hải, bị giết gần nghìn người.

Về sau, quan viên trong triều đình, lục tục bị giết, bị giam, bãi miễn mười mấy người.

Nhưng mà lần trước tân chính quận Nộ Giang biểu hiện ra là đại công cáo thành, quý tộc lâu đời họ Đường diệt tộc, tất cả đất phong bị thu hồi, binh quyền cũng mất, hơn nữa còn được toàn bộ quần đảo Lôi Châu.

Nỗ lực nói khoác một cái, hoàn toàn có thể xem như công tích lớn lao.

Sau khi chết trong sử sách chỉ biết viết quốc quân Ninh Nguyên Hiến mở mang bờ cõi, được quần đảo Lôi Châu, cứu hơn mười vạn cô dân hải ngoại.

Mà lần này chuyến săn vùng biên giới thất bại thảm hại.

Dù có tô son trát phấn hay khoác lác như thế nào đi nữa, cũng không thể có thể biến thành thắng lợi.

Lần này quốc quân còn mất mặt lớn hơn.

Cho nên sẽ có hậu quả gì?

Lửa giận của ông ta sẽ kinh người cỡ nào?

Lần này lại phải chết bao nhiêu người?

Có trời mới biết.

Mấu chốt là qua hai mươi mấy năm, mỗi một lần quân vương hai nước cùng đi săn biên cảnh, Ninh Nguyên Hiến đều thắng.

Mà lần này vua mới của nước Ngô thượng vị không lâu sau, Ninh Nguyên Hiến luôn mồm gọi gã là đứa trẻ còn lông tơ, miệng còn hôi sữa, hoàn toàn không để vào mắt.

Toàn bộ triều đình là lúc này vốn đã chuẩn bị những thứ chúc mừng thắng lợi từ rất lâu rồi.

Toàn bộ quan viên đều viết thiệp chúc mừng, thậm chí mỗi người đã viết mấy tấm.

Hơn nữa kinh đô còn có thể có khánh điển chuyên môn, vương hậu còn muốn phát cháo, thậm chí còn muốn chọn quận đói khổ nhất mà miễn thuế.

Xem như là quân vương và dân cùng vui.

Để thiên hạ vạn dân cùng hưởng vinh quang, cùng biết ơn vua.

Vì khánh điển thắng lợi lần này chuẩn bị lâu như vậy.

Kết quả thua!

Ninh Nguyên Hiến sẽ nổi giận cỡ nào?

Không cách nào tưởng tượng!

- Có bản tấu tới, không có bãi triều.

Triều đình vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

Trương Xung nhìn chung quanh một lần, vẫn không có người tấu lên.

Thế là ông ta ra khỏi hàng, khom người nói:

- Thái tử điện hạ, thần có bản.

Mọi người nhất thời hướng Trương Xung trông lại.

Ngươi lợi hại.

Ngươi không sợ chết.

Ngươi đây mới vừa chết, thế là cũng suy nghĩ tìm đường chết sao?

Quốc quân lập tức phải trở về đến, lửa giận ngập trời sẽ phải đánh xuống, ngươi cũng không cần nháo sự có được hay không?

Thái tử thu nụ cười nói:

- Nói đi.

Trương Xung nói:

- Cháu của Trấn Viễn Hầu Tô Nan Tô Lâm, không tước không có công danh, lại đảm nhiệm chức chủ bộ thành chủ Trấn Viễn, lúc hắn đảm nhiệm chức này không đức không liêm, ương ngạnh tàn ác, cưỡng chế di dời ba thành chủ đảm nhiệm, em gái của Trấn Viễn Hầu xâm chiếm mấy nghìn mẫu ruộng của dân chúng, xem mạng người như cỏ rác, toàn bộ quận Bạch Dạ không ai không biết, thần xin tra rõ.

Mọi người kinh ngạc.

Cứ cái việc nhỏ xíu lông gà vỏ tỏi này sao?

Cũng đáng giá ngươi kéo lên triều đình mà tấu à?

Nơi này là ki triều đình nh đô, không phải phủ Đô đốc hành tỉnh Thiên Tây.

Đương nhiên, đây chỉ là một tín hiệu nho nhỏ mà thôi.

Xem như là một cách tỏ thái độ, Trương Xung ta đây không ưa Tô Nan.

Thái tử nói:

- Trấn Viễn Hầu, có thể có việc này hay không?

Tô Nan run rẩy ra khỏi hàng, lạy xuống nói:

- Không có lửa làm sao có khói, dù cho không có việc này, cũng muốn triệt tra tới cùng.

Thái tử nói:

- Được, vậy tra đi.

Tiếp đó, Thái tử nói:

- Trương đại phu, ngươi còn có chuyện khác nữa không?

Trương Xung đáp:

- Không có.

Thái tử nói:

- Nếu cũng không có chuyện gì nữa, vậy bãi triều đi.

Đủ loại quan lại rời khỏi triều đình.

Lần triều hội này, chỉ không đến hai khắc đồng hồ liền kết thúc.

Sau khi ra khỏi hoàng cung.

Tất cả nghiêm túc hoạt bát, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Đủ loại quan lại khuôn mặt xơ xác tiêu điều, không tiếng động phát ra, chui vào bên trong kiệu quan mỗi người.

Ngẩng đầu nhìn trời.

Rõ ràng mặt trời rực rỡ sáng soi thế kia, lại làm cho người cảm thấy trời u ám.

Quốc quân thua, mất thể diện, tất cả mọi người co cổ lại, chờ qua khỏi cửa ải khó khăn này đi.

Thế sự gian nan, mọi người chịu khổ đi.

Không biết lần này quốc quân thịnh nộ sẽ lại đáng sợ đến bực nào?

Lần này lại muốn chết bao nhiêu người nữa?

Thế nhưng chết đạo hữu không chết bần đạo, mọi người chỉ cần rút đầu như rùa đen cũng được.

Không thấy được ngay cả cái bình xịt (*) Vương Thừa Trù đều nghỉ rủa xả à?

(*) Thành phần chuyên bêu xấu người nổi tiếng trên mạng.

Bình thường vị Ngự Sử Đại Phu phun trời phun đất phun không khí, xem ai không vừa mắt liền phun vô người nào.

Mà hôm nay ông ta luôn luôn cúi đầu, thật giống như có một con kiến trên mặt nền đại điện triều đình vậy.

Mưa sa muốn tới, động đất muốn tới, tất cả những động vật đều co cổ lại, trốn trở về bên trong động.

...

Mây đen từ phía bắc mà đến.

Nguyên bản nghìn dặm không mây, dần dần bị âm u che phủ.

Hôm nay càng ngày càng nóng.

Hết lần này tới lần khác mây đen đè xuống, lại vừa không có tiếng sấm.

Nhưng sấm sét này dường như bất cứ lúc nào đều có thể vang lên.

Nổi lên được càng lâu, sét đánh lại càng kinh người.

Kinh đô cách vùng biên giới Ngô Việt không xa, cũng chỉ có chừng ba trăm dặm.

Sau khi thua chuyến đi săn vùng biên giới, Ninh Nguyên Hiến gần như một khắc không ngừng, trực tiếp trở về.

Cái gọi là một khắc không ngừng, thật sự ngày đêm thần tốc chạy về.

Mấy nghìn người đều muốn mệt mỏi co quắp, chân đều phải sắp gãy, buồn ngủ muốn chết.

Nhưng gần như không người nào dám ra.

Ngay cả mồm của chiến mã còn bị bao lại.

Mấy nghìn người cứ kiềm chế yên lặng về phía nam.

Có chút cung nữ thực sự không nhịn được, trực tiếp lảo đảo té lăn trên đất, khuôn mặt be bét máu.

Bên cạnh võ sĩ không tiếng động phát ra, trực tiếp kéo mấy cô này đi.

Từ đầu tới đuôi, không dám kêu thảm một tiếng, không dám khóc một tiếng.

Long xa của quốc quân giống như một cung điện di động, không phải ngựa kéo, bởi vì như vậy quá xóc nảy, là mười mấy siêu cấp đại lực sĩ mang đi.

Tốc độ phải đều, bình ổn.

Trong long xa thời thời khắc khắc đều đặt một chén nước, bất kể là lên núi vẫn là hay xuống dốc, chén nước này cũng không thể đổ.

Đại thái giám Lê Chuẩn, đã hai ngày hai đêm không có ngủ.

Ông vẫn bận rộn như thường ngày, trên mặt không có lộ ra sợ hãi gì cả.

Thế nhưng sợ hãi trong lòng chỉ có bản thân ông tự biết.

Trong khoảng thời gian này, tóc gáy của ông từ đầu đến cuối dựng thẳng lên.

Thậm chí không dám uống nước, cũng không dám ăn cái gì, bởi vì như vậy có thể xuống ruột, đánh rắm.

Khi quốc quân không hài lòng, người bên cạnh dù cho động tác uống nước lớn một chút cũng là sai lầm, thở gấp gấp một chút cũng là sai lầm.

Mấu chốt là ngọn lửa giận của quốc quân Ninh Nguyên Hiến này còn chưa có trút xuống đi ra.

Gần như hai ngày hai đêm, chưa hề nói một câu, không có chửi một câu.

Đây mới là đáng sợ nhất.

Lúc Ninh Nguyên Hiến mắng chửi người khác, ngược lại không có gì.

Lúc ông ta không nói tiếng nào, mới là chân chính sát khí tận trời.

Lúc này nếu ai cản tầm nhìn của hắn, vậy sẽ phải xui đến đổ máu.

Ninh Nguyên Hiến nằm ở trên giường nhỏ, hơi hơi hí mắt.

Ông ta cũng hai ngày hai đêm không có ngủ.

Chuyến săn vốn tất thắng hai mươi mấy năm bây giờ lại thua.

Lúc trước luận điệu cao như vậy, tô đậm biến thành cuộc chiến hai nước vậy.

Thậm chí tăng lên đến mức quốc gia vận mệnh.

Kết quả văn võ hai trận chiến đều thua.

Chiến cuộc nước Nam Ẩu vô cùng lo lắng, đúng là lúc Ninh Nguyên Hiến cần thắng lợi nhất, kết quả phía bắc tên Ngô vương trẻ tuổi tát một bạt tai sang thật mạnh.

Vô cùng nhục nhã!

Gã mới mấy tuổi hả?

Khi Ninh Nguyên Hiến còn chê là thằng nhóc, kết quả lúc đánh cờ lại thắng Ninh Nguyên Hiến.

Cái này cũng chưa tính cái gì.

Mấu chốt là kỵ binh hai nước xung phong liều chết.

Việt quốc lại thảm bại!

Đám binh sĩ thất bại cũng không cần trừng phạt, bởi vì gần như đều chết sạch, đương nhiên kỵ binh nước Ngô cũng chỉ còn sót không đến một phần tư.

Nhưng chuyện này vừa truyền ra đi, liền sẽ biến thành kỵ binh tinh nhuệ Việt quốc toàn quân huỷ diệt.

Chuyện này sẽ dẫn đến rung chuyển như thế nào?

Tất cả mọi người sẽ cảm thấy, quân lực Việt quốc không mạnh, kỵ binh lại thua thảm như thế đó.

Còn sẽ có người suy tưởng thêm.

Ngô vương trẻ tuổi, như là mặt trời mới mọc từ từ dânglên.

Việt quốc Ninh Nguyên Hiến già rồi, như là mặt trời chiều, không ngừng rơi xuống.

- Quả nhân đã già à?

Ninh Nguyên Hiến nhịn không được cầm một chiếc gương, soi mặt mình một cái.

Giống như thật sự có chút già nua, không có tinh thần phấn chấn như lúc trước vậy.

Ngay sau đó, Ninh Nguyên Hiến hoảng sợ phát hiện, bản thân lại có tóc bạc.

Có tóc bạc còn không bình thường à?

Thoạt nhìn ông ta rất trẻ, giống như tráng niên ba mươi mấy tuổi, nhưng thực cũng đã năm mươi tuổi, là bạn đồng lứa với Huyền Vũ Hầu Kim Trác.

So với Tô Nan cũng không nhỏ mấy tuổi.

Nhưng phát hiện cọng tóc bạc này, để Ninh Nguyên Hiến đặc biệt tức giận.

Ông ta vẫn cảm thấy bản thân tuy rằng năm mươi tuổi, nhưng tối đa chỉ có bộ dáng ba mươi mấy tuổi.

Vẫn là tấm gương hồi trước được hơn.

Gương đồng hồi trước mờ mờ, soi ra hình ảnh trơn bóng trẻ tuổi.

Bây giờ đây gương thủy tinh sáng rực rõ ràng thế này, ngay cả nếp nhăn cùng tóc bạc cũng có thể soi ra hết cả.

Đây là phát minh Thẩm Lãng?

Hắn phát minh thứ đồ chơi gì vậy?

Hắn ỷ vào bản thân trẻ tuổi à?

Đúng vậy, hắn trẻ tuổi, vừa mới hai mươi tuổi.

Quốc quân chợt muốn đập chiếc gương trong tay.

Nhưng vẫn nhịn, như vậy sẽ ra vẻ mình rất yếu.

Ông là một kẻ chuộng hư vinh nhưng cũng là người xảo trá.

Dù cho muốn tức giận, cũng sẽ không rõ ràng mà tức giận.

Thua cuộc đi săn quân vương hai nước, quả nhân không thèm để ý.

Quả nhân sở dĩ phẫn nộ, là bởi vì các ngươi phạm sai lầm.

Nhưng mà vào lúc này, một trận tiếng vó ngựa gấp rút mà đến.

Đại thái giám Lê Chuẩn chợt giật mí mắt.

Tìm đường chết à? Tìm đường chết à?

Quả nhiên sau khi nghe trận tiếng vó ngựa dồn dập xong, huyệt Thái Dương quốc quân giật một cái, sẽ phải phát sinh cơn giận sấm sét.

- Bệ hạ, Hắc Thủy Đài cấp báo!

Lại là Hắc Thủy Đài, tổ chức tình báo, bạo lực lệ thuộc mỗi quốc quân.

- Chuyện gì? - Lê Chuẩn nói bằng giọng lạnh lẽo.

- Hà quý nhân quận Lang tự sát. – Vạn hộ Hắc Thủy Đài nói.

Quý nhân ở Hán triều có địa vị rất cao, gần với hoàng hậu, thế nhưng ở các triều đại sau thì vị trí đồng nhất.

Ở Việt quốc phàm là những cô gái từng được quốc quân sủng ái, lại vừa không có sắc phong phi tần, liền xưng là quý nhân.

Hà quý nhân, chính là Hà Nguyên Nguyên.

Nàng là hoa khôi đã từng được quốc quân sủng hạnh qua, kết quả phát hiện không có thấy máu hồng, hơn nữa liên lụy đến tiến sĩ Lý Văn Chính, thậm chí liên lụy đến đảng phái tranh chấp giữa Thái tử cùng Tam vương tử.

Quốc quân quyết định thật nhanh xử tử Lý Văn Chính, bóp chết mầm mống tranh chấp đảng phái, sau đó giam lỏng Hà Nguyên Nguyên ở trong quận Lang.

Lúc Thẩm Lãng trở về kinh đô đi qua quận Lang, nàng ta còn cố đến quan dịch chào hỏi, đợi chừng hơn một giờ, giống như liền vì hướng Thẩm Lãng hỏi một câu, vậy bài 《 Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》 có phải là ngài viết hay không?

Lông mày của quốc quân chợt dựng lên, lạnh lùng hỏi:

- Chuyện khi nào?

- Hai ngày lúc trước. - Cao thủ Hắc Thủy Đài nói:

- Đây là di thư Hà quý nhân.

- Đem vào đây!

Một lát sau, di thư Hà Nguyên Nguyên tự tay liền xuất hiện ở trong tay Ninh Nguyên Hiến.

- Bệ hạ, nô tì oan uổng.

Tất cả chuyện này cũng là âm mưu của Thẩm Lãng, hắn vì hại chết Lý Văn Chính mà kéo nô tì xuống nước.

Bản thân nô tì thuần khiết không tỳ vết, bệ hạ nuông chiều nô ti đêm hôm đó sở dĩ không có gặp hồng, cũng là hắn làm hại.

Bài từ 《 Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》 oanh động khắp triều đình là Thẩm Lãng để cho người ta bán cho nô tì. Thứ váy lót để bệ hạ nhớ mãi không quên, cũng là hắn phái người đưa cho nô ti.

Hơn nữa tháng trước hắn đi qua quận Lang, chính mồm nô tì đã hỏi qua.

Bức tranh trong nhà Lý Văn Chính, khăn lụa có dính vết máu, đều là thủ bút của hắn.

Người này lật đổ vận mệnh nô tì, đùa giỡn bệ hạ trong lòng bàn tay.

Tấm lòng nô tì với bệ hạ, sáng như nhật nguyệt,

Nếu như có thể, bệ hạ có thể xé bụng nô tì ra, xem trái tim nô tì là đỏ hay trắng.

Nô tì sẵn lòng lấy cái chết, chứng minh trong sạch.

Cái phong di thư của Hà Nguyên Nguyên này, quốc quân xem lần này đến lần khác.

Cả người giống như núi lửa bị đè nén vậy.

Nổi lên ngọn lửa đến cực hạn.

Ông ta cảm thấy phản bội, phản bội đáng xấu hổ.

Thẩm Lãng, quả nhân đối với ngươi không tệ.

Ngươi lại đối với ta như thế?

Vì giết một Lý Văn Chính, ngươi đùa bỡn vận mệnh Hà Nguyên Nguyên thì thôi, ngươi cũng dám đùa bỡn ta?

Vậy cái hình nộm trong nhà Lý Văn Chính nguyền rủa Thái tử, cũng là ngươi ra tay sao?

Lòng dạ ngươi đủ độc ác.

Vì giết một kẻ thù nhỏ, lại không tiếc tranh chấp đảng phái?

Lại dám can đảm nguyền rủa Thái tử của quả nhân?

Vậy cái vụ án Lý Văn Chính nguyền rủa Thái tử tra tới tra lui, cũng không có bất kỳ kết quả gì.

Bởi vì chuyến đi săn vùng biên giới thất bại, Ninh Nguyên Hiến vốn là ở vào tình thế đè nén sự phẫn nộ, gần như đã không có lý trí gì.

Giống như một ngọn núi lửa bị đè nén, sẽ phải tìm một điểm để phun ra.

Bây giờ, cái điểm phun trào này tới rồi.

- Muốn chết, muốn chết, muốn chết...

Quốc quân điên cuồng mà gào thét.

- Ta đối với ngươi tốt như vậy, mà ngươi dám phản bội ta sao?

- Lòng người bạc bẽo, lòng người bạc bẽo.

- Người này quá ác độc!

- Hắc Thủy Đài, đi... đi... bắt Thẩm Lãng lại!

- Bắt bào ngục giam Hắc Thủy Đài.

...

- Ầm ầm...

Mây đen trên kinh đô, áp lực đến cực hạn.

Cuối cùng!

Bỗng nhiên chợt một trận sấm sét nổ ra.

Để cho người ta run rẩy.

Gần như cả vùng đều đang run rẩy.

Mấy trăm tên võ sĩ Hắc Thủy Đài vận áo đen, như thủy triều xông vào bên trong biệt viện họ Kim.

Lùng bắt Thẩm Lãng!

...

Bên trong phủ Hầu tước Trấn Viễn.

- Phụ thân, võ sĩ Hắc Thủy Đài nhảy vào biệt viện họ Kim, lùng bắt Thẩm Lãng.

Tô Nan vươn tay, ngẩng đầu nhìn trời, giống như ngẩng đầu mà đợi mưa xuống.

- Người này, đã chết!

...

Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, ngày hôm nay up một vạn năm! Vé tháng hạ xuống hơn một trăm phiếu, chư vị đại nhân cứu mạng, nước mắt lưng tròng hô to.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.