- Nói vậy là chúng ta phải mang đám kia đi theo sao?
Dưới ánh đèn u ám trong viện bảo tàng, Trần Mặc đang dựa vào vách tường ngủ gà ngủ gật Trần Mặc, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Trong tầm mắt của hắn, cây trụ đồng thật lớn kia vẫn sừng sững tại chỗ cũ, tỏa ra khí tức nhàn nhạt của mảnh ngọc vỡ, bao phủ trọn lấy cả đại sảnh.
Chẳng qua lại khác hẳn vẻ thanh tịnh thường ngày, giờ phút này trong đại sảnh đang chen chúc một đống đồ trưng bày, gồm đủ từ người giấy, tượng đất, đồ chơi làm bằng đường, tượng binh mã, Quan Tam, đồ đồng, đồ gốm sứ…
- Đại khái như thế! Chỉ có đem mang theo chúng nó bên cạnh thì mới cung ứng được đủ năng lượng.
Mộc Vân không tình cảm chút nào trả lời, nhân tiện quay đầu nhìn nhìn Quan Tam đang mải tạo dáng:
- Chẳng qua là anh phải vất vả một chút, năng lượng bốn mảnh ngọc kia đều phải dùng để duy trì tánh mạng của bọn nó, hơn nữa kiên trì nhiều nhất hai mươi ngày.
(Ở đây ý là đem bọn nó theo để mở trận pháp, mà ngọc vỡ thì để bọn nó có năng lượng hoạt động)
- Hao tổn tâm trí a!
Buồn bực vỗ vỗ cái trán, nhìn một đám đồ trưng bày líu ríu cùng một chỗ, Trần Mặc cũng chỉ có thể vỗ hai tay nói:
- Được rồi! Toàn bộ tiến vào trong Oa Oa đi! Nói luôn ba quy định này, tới thế giới kia không có mệnh lệnh của ta không được chạy loạn… Đệch! Ta còn chưa nói xong, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-yeu/2206004/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.