oOo
Trần Mặc phán đoán thực chính xác, bởi vì không lâu sau, bộ xương khô bị tháo rời tới bảy tám phần kia không ngờ còn có thể tụ tập lại chạy trốn, mà việc này cũng chỉ có thể dùng yêu quái để giải thích.
May là Xa Xa tốc độ cực nhanh, không đợi đối phương phóng yêu lực chạy trốn đã xông lên đánh bay nó, sau đó mấy đồ điện lại nhào tới hội đồng, lần này còn hung ác hơn lần trước.
Có điều cho dù là như vậy, bộ xương kia lại vẫn không có tử ẹo, mỗi lần bị phá thành mảnh nhỏ, nó đều có thể tụ lại một cách khó tin.
Đánh mãi đến mệt thở hồng hộc vẫn không làm gì được, Oa Oa tức giận nói:
- Bà nó chứ! Cái bộ xương này phải tính là đại Tiểu Cường trong Tiểu Cường… Bó tay, ca mệt muốn chết rồi!
Lời tuy thế, nhưng nhìn bộ xương lại muốn chạy trốn, bốn đồ điện vẫn thở dài một cái rồi cắn răng, lần nữa đánh tiếp.
Trần Mặc bên cạnh chỉ biết im lặng, quay đầu nhìn nhìn Mộc Vân. Mộc Vân tựa hồ cũng biết hắn muốn hỏi cái gì, không chút biểu tình gật đầu nói:
- Tôi cũng như vậy, tuy không có trâu như nó, nhưng trụ vài lần công kích vẫn không thành vấn đề.
- Vậy sao? Khó trách cô rất vui vẻ tự mình tháo rời!
Lau mồ hôi lạnh, Trần Mặc đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước mình giúp Mộc Vân lắp lại bộ xương sườn, rõ ràng nhiều ra hai thanh.
Bất quá, cho dù Mộc Vân có sinh mệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-yeu/2206001/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.