Hoa Giá sững sờ nhìn Văn Xuân Tương, đờ ra chẳng kịp phản ứng.
Mỗi từ Văn Xuân Tương nói nàng đều nghe rành rọt, thế nhưng gộp lại với nhau thành câu lại khiến nàng buộc phải lẳng lặng ngồi xuống cẩn thận suy nghĩ lại.
Hoa Giá tỷ tỷ, cao lên, Tùng Lục, khẩu quyết……
Những từ mấu chốt ấy quay mòng mòng trong đầu Hoa Giá, cuối cùng dừng lại ở bé con đáng thương mãi chẳng thể cao lên, mãi chẳng thể biến hóa.
“Ngươi…… Ngươi là……”
“Là ta.” Nhân lúc Hoa Giá chưa nói ra cái tên mất mặt kia, Văn Xuân Tương đã cướp lời trước, “Hoa Giá tỷ tỷ, bây giờ ta đã có tên rồi, là Văn Xuân Tương, ta cũng không phải cỏ đuôi mèo gì cả.”
Hoa Giá nghe mấy chữ “Cỏ đuôi mèo” thì hoàn toàn tin tưởng thân phận của người trước mắt, “Năm ấy đệ đâu có nói như vậy.”
Hoa Giá cười cười rồi khom lưng, vài giọt nước mắt tí tách rơi trên mặt đất, rơi hoài rơi hoài chẳng thể ngừng lại được.
“Hoa Giá tỷ, tỷ khóc gì vậy chứ.” Văn Xuân Tương bất đắc dĩ tiến lên, muốn chạm vào Hoa Giá, “Chẳng lẽ tỷ gặp ta là mất hứng thế sao?”
“Ngốc, ta vui nên mới khóc đấy.” Hoa Giá ngẩng đầu, lau đi nước mắt, sắc mặt nàng hơi đỏ, không biết là do tức giận hay là xấu hổ, “Năm ấy sau khi rời đi, bọn ta vẫn luôn lo lắng cho đệ. Khi ấy bọn ta nghĩ là người đông thế mạnh, ở bên ngoài chắc vẫn lăn lộn được, không ngờ bọn ta suy nghĩ quá ngây thơ. Sau này bọn ta gian nan trở về gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-phat-tu/1509127/quyen-4-chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.