Văn Xuân Tương lại cúi đầu nhìn thân thể mình vài lần, cảm giác hết sức phiền lòng, dứt khoát không để ý nữa để tĩnh tâm đả tọa tu hành.
Nhưng mà vừa tĩnh tâm là lại nhịn không được nhớ tới việc mình mọc thêm một nụ hoa, bực đến độ suýt nữa tiên khí chảy ngược, cuối cùng y quyết định ra ngoài giải sầu để chuyển dời lực chú ý.
“Văn đạo hữu, ngươi xuất quan rồi đấy à.” Một giọng nữ vang lên sau lưng.
Văn Xuân Tương nghe thấy giọng nói ấy thì lập tức quay đầu lại, trông thấy Hoa Giá đang cười nhẹ nhàng nhìn mình, “Lúc trước bệ hạ nói ngươi đang bế quan, dặn bọn ta chớ đến quấy rầy. Giờ thấy tu vi của ngươi tiến bộ thế này, thật khiến chúng ta xấu hổ quá.” Giờ mới mấy trăm năm trôi qua mà Văn Xuân Tương đã là Đại La Kim Tiên tầng sáu, nói ra chắc chẳng ai tin. Tuy Hoa Giá không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra với Văn Xuân Tương, nhưng chắc hẳn bệ hạ đã bỏ không ít công sức vì y. Tốt xấu gì cũng là người mà bệ hạ muốn dẫn đến Tứ Phương Thiên Hội, nếu như tu vi không đủ thì ra ngoài cũng làm mất mặt Linh Tu thiên cung bọn họ.
“Đâu có, Hoa hộ pháp khách khí rồi” Văn Xuân Tương hơi rũ mi, nói.
“Lần trước còn gọi ta là Hoa Giá tỷ tỷ cơ mà!” Hoa Giá che miệng cười bảo, “Ầy, ngươi gọi ta là tỷ tỷ ta cũng rất vui, đã lâu rồi không có ai gọi ta như thế.”
“Hoa hộ pháp nói đùa, nhất định có rất nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-phat-tu/1509126/quyen-4-chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.