Ý định ban đầu của Kim Bà La Hoa là muốn thử Tạ Chinh Hồng.
Đúng như lời Linh Đế nói, cả hai bọn họ đều không tính ra được lai lịch của Tạ Chinh Hồng. Ở điểm nào đó, điều này chứng minh Tạ Chinh Hồng có thể giúp bọn họ đi đến tầng thứ ba mươi ba, nơi Tây Thiên Cực Lạc. Nhưng đó cũng chỉ là có thể mà thôi, cụ thể Tạ Chinh Hồng đi được đến bước nào thì vẫn là phải xem bản thân hắn.
Trước khi đến, Kim Bà La Hoa không biết là Tạ Chinh Hồng có đạo lữ.
Mà khi hắn biết thì Tạ Chinh Hồng đã thông qua khảo nghiệm của hắn rồi.
Một thế giới có thể tùy tâm sở dục như vậy, gần như chẳng có tiên nhân nào kháng cự lại được.
Tu sĩ muốn cầu đại đạo, chẳng phải là cầu tùy tâm sở dục, cầu trường sinh tiêu dao hay sao? Nếu thế giới có thể thỏa mãn bất cứ mong muốn nào của ngươi, vậy ngươi còn cần phải vất vả đuổi theo hi vọng hư vô mờ mịt hay không?
Ngay cả bản thân Kim Bà La Hoa năm xưa cũng không chịu được dụ hoặc mà luyện chế nên thế giới như vậy, ở trong đó suốt mấy năm. Nếu không phải sau này Kim Bà La Hoa bất chợt tỉnh ngộ thì có lẽ cũng sẽ đắm chìm trong thế giới ấy.
Lấy thế giới như vậy ra để đối phó Tạ Chinh Hồng, thực ra là hơi quá mức.
Nhưng Tạ Chinh Hồng lại thông qua thử thách một cách hoàn mỹ.
“Ở nơi này, nhất niệm của ngươi khiến người ta sinh, nhất niệm của ngươi khiến người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-phat-tu/1509122/quyen-4-chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.