Văn Xuân Tương rối rắm, liếc nhìn sang gương mặt Tạ Chinh Hồng.
Đôi mắt Tạ Chinh Hồng trong vắt ngậm cười, dường như đang chờ mong câu kế tiếp của Văn Xuân Tương, muốn vô tội bao nhiêu thì có vô tội bấy nhiêu.
……Thật muốn nhéo mà.
Thời khắc mấu chốt, Văn Xuân Tương vẫn kiềm được cái tay của mình.
Không được, nếu y mà nhéo thì nhất định phải nói cho tiểu hòa thượng biết chuyện trước kia của mình.
“Tiền bối……” Tạ Chinh Hồng khẽ thở dài, rũ đôi bờ mi, từ góc độ của Văn Xuân Tương có thể thấy rõ hàng lông mi của hắn, chớp chớp mới đáng yêu làm sao.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Nhịn…… Nhịn không nổi.
Văn Xuân Tương đưa tay nhéo mặt Tạ Chinh Hồng.
Lúc trước song tu y đã phát hiện, sau mỗi lần tu vi của tiểu hòa thượng tăng vọt thì làn da hắn sẽ đẹp lên nhiều, xúc cảm sờ vào khó mà hình dung được, ngọc thạch đẹp đến đâu, tơ lụa tốt đên đâu cũng khó sánh bằng.
Đến khi Văn Xuân Tương nhéo mặt Tạ Chinh Hồng xong thì đã qua một lúc lâu.
“Thực ra cũng không phải chuyện gì to tát.” Văn Xuân Tương cuối cùng cũng chịu kể.
“Khi có linh trí thì ta không ở thế gian.” Văn Xuân Tương ngừng một chốc, thần sắc có chút thảng thốt, “Năm ấy khi mới mở linh trí, ta sống cùng rất nhiều linh thực trong một sơn cốc, nơi đó không chia ngày đêm, ta cũng không nhớ mình rốt cuộc đã ở đó bao lâu. Chỉ biết là khi những đồng bạn lần lượt biến hóa thành công thì ta mới chỉ mọc được hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-phat-tu/1509120/quyen-4-chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.