Tạ Chinh Hồng khẽ gật đầu với bọn họ, hắn ngồi trên Liên Đài sơn nhìn về phía Văn Xuân Tương, lộ ra một nụ cười.
Nỗi lo lắng trong lòng Văn Xuân Tương đã tan hết.
Đây đúng là tiểu hòa thượng của y.
“Đa tạ chư vị.”
Tạ Chinh Hồng khẽ cười với mọi người, “Bần tăng còn có chuyện chưa xong, xin chư vị cứ tự nhiên.”
Vừa dứt lời, Tạ Chinh Hồng đã biến mất không thấy bóng dáng, người cùng biến mất còn có Văn Xuân Tương.
“Khụ, mấy vị đạo hữu, mời đi theo ta.” Ngọc Tuyền khí linh đúng lúc đi ra, nói với đám Kỳ Vĩnh Duyên.
“Hiểu mà, hiểu mà.” Chu Ninh cười tủm tỉm, “Dù sao Tạ đạo hữu độ kiếp thành công, muốn chia vui cùng đạo lữ cũng là bình thường.” Nói rồi, Chu Ninh như nghĩ tới gì đó, một mình cười trông rõ là quỷ dị.
Kỳ Vĩnh Duyên yên lặng thở dài, luôn cảm thấy cách tư duy của Chu Ninh có chút kỳ quái.
Tạ Chinh Hồng kéo Văn Xuân Tương đến Ngọc Tuyền động thiên.
Đài sen dưới thân hắn một lần nữa hóa thành Liên Hoa ấn, trở về trong mu bàn tay, Tạ Chinh Hồng mỉm cười nhìn Văn Xuân Tương như vậy, quả thực chẳng khác gì trước kia.
Song Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng là đạo lữ song tu, trên đầu Tạ Chinh Hồng có bao nhiêu sợi tóc y còn biết, chứ huống chi là cái khác? Tạ Chinh Hồng sau khi độ kiếp thành công đương nhiên có khác biệt với ngày xưa.
Ngay khoảnh khắc đài sen mà Tạ Chinh Hồng vừa ngồi xuất hiện, Văn Xuân Tương đã gần như không nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-phat-tu/1509104/quyen-4-chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.