Văn Xuân Tương cảm thấy Tạ Chinh Hồng thật sự là kẻ ngốc vạn năm khó gặp.
Y đã cho Tạ Chinh Hồng nhiều cơ hội như vậy, phi thăng thành thần gần ngay trước mắt rồi, thế mà Tạ Chinh Hồng lại vứt bỏ tất cả để đi đầu thai chuyển thế cùng y.
Tiểu hòa thượng như thế, về sau không có y thì phải làm sao đây?
Văn Xuân Tương vừa xót xa vừa ngọt ngào nghĩ như vậy.
Không phải y không có ký ức chuyển thế, mà ngược lại, ký ức của y vô cùng rõ ràng, không hề thiếu sót chút gì. So với nói là chuyển thế, đúng hơn phải nói là đi hết một vòng rồi thay đổi thân thể làm lại từ đầu.
Khế ước kia quả nhiên rất hữu dụng.
Sau khi thay đổi thân thể, Văn Xuân Tương cố gắng hấp thu linh khí trong thiên địa để tu hành, đáng tiếc hiệu quả rất thấp, đến giờ vẫn chưa thể rời khỏi ngọn núi này, chỉ có thể ở đây dầm mưa dãi nắng.
Khoảng năm mươi năm trôi qua, phần khế ước luôn không có động tĩnh, khiến Văn Xuân Tương suýt tưởng rằng đã mất hiệu lực ấy lại kết nối y với tiểu hòa thượng.
Văn Xuân Tương xuất hiện trong giấc mơ của Thần Tú, trông thấy đứa nhỏ kia, nỗi phận nộ và hổ thẹn trong lòng xông lên đến đỉnh.
Y giận vì Tạ Chinh Hồng không biết quý trọng bản thân, cùng vào luân hồi với y, hổ thẹn vì y biết rõ tính tình tiểu hòa thượng bình tĩnh quật cường, ấy thế mà còn quyết định bỏ lại Tạ Chinh Hồng.
Văn Xuân Tương vẫn đang hổ thẹn.
Đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-phat-tu/1509099/quyen-4-chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.