Từ khi còn rất nhỏ, Thần Tú vẫn luôn mơ một giấc mơ.
Trong mơ có một cây hoa xinh đẹp tuyệt trần, mỗi lần nhìn thấy, đều cảm giác như toàn bộ mộng cảnh đều trở nên chân thật. Sau này khi Thần Tú học chữ, nhìn thấy hai chữ “Mẫu đơn”, bỗng vô sự tự thông cho rằng, cây hoa trong mộng mình chính là hoa mẫu đơn.
Chỉ có điều cảnh tượng trong mộng không được tốt cho lắm.
Có lúc, cây mẫu đơn kia mang màu trắng, mỗi lần thấy thằng bé là đều sẽ vui vẻ sáp lại, còn hay vươn cành lá ôm lấy tay nó. Dù đối phương là đóa hoa, Thần Tú cũng có thể cảm nhận rõ ràng tâm tình của đối phương.
Nhưng cũng có lúc, mẫu đơn sẽ biến thành màu đen. Khi nhìn thấy nó cũng rất vui vẻ, nhưng không biết vì sao dáng vẻ trông cứ ủ rũ, lại còn lạnh nhạt với nó.
Ban đầu Thần Tú cũng chẳng chịu nổi, nhưng lâu dần cũng thành quen.
Vạn vật sinh linh đều có lúc vui và lúc không vui, mỗi lần có thể mơ thấy đóa mẫu đơn kia, nó đều rất vui vẻ.
Đương nhiên, cũng có nhiều khi, Thần Tú không thấy được đóa mẫu đơn nọ.
Thưở còn tại thế, cha mẹ nó vô cùng cưng chiều đứa con trai độc nhất này, thấy thằng bé thường hay vẽ mẫu đơn trên giấy thì nghĩ là con trai thích, bởi vậy liền đến chỗ một hoa nông có tiếng trên trấn để mua mấy chậu hoa mẫu đơn về, đặt trong phòng Thần Tú, hi vọng có thể khiến con trai vui vẻ.
Thần Tú nghĩ rằng, dù mấy cây mẫu đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-phat-tu/1509098/quyen-4-chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.