Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng lột bỏ áo ngoài, khoác lên một bộ pháp y khác.
Khả năng của Quý Hiết đã vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
Văn Xuân Tương tự nhận đã sống rất nhiều năm, nhưng Quý Hiết đã sống còn lâu hơn, còn dài hơn cả y, cũng trải nghiệm nhiều năm tháng hơn y. Thời điểm Quý Hiết không sợ sinh tử, dứt bỏ hết thảy, không ai có thể chống lại hắn.
Tạ Chinh Hồng mơ hồ cảm thấy cảnh tượng hiện tại có hơi quen mắt.
Ký ức khôi phục của hắn còn hữu hạn, chỉ nhớ được một vài chuyện về Văn Xuân Tương mà thôi.
Kiếp của Thần Tú quốc sư, cách hắn quá xa xưa.
Mặt Quý Hiết không đổi sắc, hắn nhìn Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng thay pháp y, chậm rãi nói, “Song tu đại điển đã cử hành xong, hai vị thay pháp y cũng không sao.”
“Vậy là bổn tọa còn phải cảm ơn ngươi cơ à?” Văn Xuân Tương tức cười.
“Không dám nhận.” Quý Hiết nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn về phía Tạ Chinh Hồng, “Tuy ta không rõ ngươi rốt cuộc là ai, nhưng chắc chắn không hề đơn giản. Hơn nữa ngươi có vẻ cũng biết chút ít về chuyện quá khứ của ta, vậy thì càng tốt.” Dù Tạ Chinh Hồng có phải hòa thượng kia hay không, hắn cứ xem như đối phương chính là người đó đi.
Đằng nào dù người đó có đứng trước mặt hắn, hắn cũng chẳng nhận ra được.
Có hai tu sĩ cùng đến thế này, có vẻ cũng không oan uổng.
Quý Hiết khẽ thở dài, Trảm Thương Sinh trong tay phát ra một đạo kiếm minh.
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-phat-tu/1509096/quyen-3-chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.