*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Chinh Hồng không biết mình đi ra khỏi không gian kia như thế nào.
Đợi đến khi hắn đi ra, đúng lúc nghe thấy lá cây bồ đề đang rung rinh xào xạc trong gió, quầng sáng cũng đong đưa dưới đất, lắc lư không ngừng. Có mấy phần giống như thú chơi trẻ con.
Nhớ khi hắn vừa mới bắt đầu tu hành, thỉnh thoảng cũng thấy không ít trẻ con lén mang gương đồng trong nhà ra, không ngừng phản chiếu ánh nắng, vầng sáng lay động trên mặt đất, rất giống bây giờ.
Khi ấy, Tạ Chinh Hồng cũng chỉ là một đứa trẻ nhơ nhỡ.
Vừa phải đề phòng bọn buôn người, vừa phải tìm tài nguyên tu hành cho mình, còn phải đi khắp nơi hóa duyên nuôi sống bản thân, cuộc sống muôn phần gian nan. May là Tạ Chinh Hồng ngoại hình dễ thương, nói chuyện lễ phép, hơn nữa nơi hắn đến đa phần đều mưa thuận gió hòa, người dân thuần phác, hầu hết đều nguyện ý mở rộng cửa cho hắn. Đợi đến khi Tạ Chinh Hồng lớn hơn một chút, liền đến mấy trường học giúp lão tú tài dạy chữ cho trẻ con, đổi lấy một ít thức ăn.
Bây giờ ngẫm lại, những ngày ấy dường như đã cách hắn vô cùng xa.
Với tuổi tác của hắn hiện tại, dù có quay trở về, e rằng cháu của lão tú tài kia cũng qua đời mất rồi.
Đây chính là khác biệt lớn nhất giữa tu sĩ và phàm nhân.
Năm tháng thanh xuân đẹp nhất của phàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-phat-tu/1509051/quyen-3-chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.