Ngọc Tuyền khí linh đợi ở bên ngoài bảy bảy bốn chín ngày, đóa hoa mẫu đơn đóng kín kia rốt cuộc cũng mở ra lần nữa, mùi hoa nồng đậm trong không khí dần dần tan đi, xao động trong động thiên cũng bắt đầu ổn định lại.
Quần áo của Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng rõ ràng không hề giống bốn mươi chín ngày trước.
Ngọc Tuyền khí linh không nói nửa chữ, làm như không thấy.
Nụ hoa kia thỉnh thoảng lung lay chấn động, y kỳ thực cũng không có thấy đâu.
“Tiền bối.” Tạ Chinh Hồng nhẹ nhàng gọi một tiếng, mặt Văn Xuân Tương nhất thời ửng đỏ, “Ngươi đi xuống trước đi, đừng giẫm lên người ta.”
Tạ Chinh Hồng gật đầu, đảo mắt liền bay xuống, mỉm cười nhìn Văn Xuân Tương.
Văn Xuân Tương thầm cắn môi, trong đầu cứ bất giác hiện lên cảnh tượng song tu với Tạ Chinh Hồng. Nhất cử nhất động của Tạ Chinh Hồng luôn có thể khiến y liên tưởng đến rất nhiều thứ.
Thật là…..
Văn Xuân Tương không khỏi đỡ trán, rốt cuộc mọi chuyện làm sao lại đến nước này? Rõ ràng, rõ ràng y muốn làm tiểu hòa thượng cơ mà, sao cuối cùng y mới là đối tượng bị ăn? Mặc dù rất khoan khoái, nhưng bốn chữ “Tự làm tự chịu” này vẫn khiến y có hơi khó mà chấp nhận nổi. Y tuyệt đối không thừa nhận là năm xưa mình không hiểu chuyện, không lường trước được rằng sẽ dạy hư tiểu hòa thượng!
Văn Xuân Tương nghĩ nát óc vẫn không hiểu nổi, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quy tội cho Bách Hoa tửu mà Quý Hiết đem đến.
Phàm nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-phat-tu/1509039/quyen-3-chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.