*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thích Xuân Tương tiền bối cũng không khó tiếp thu như vậy.
Tạ Chinh Hồng đã mơ hồ có ý nghĩ này từ sớm, chỉ là vẫn không dám nghĩ sâu, sợ bị tiền bối phát hiện. Với Tạ Chinh Hồng, giữa việc hắn muốn theo đuổi Phật đạo và thích Văn Xuân Tương không có bất cứ mâu thuẫn nào. Trong Phật môn tuy cũng yêu cầu đệ tử tốt nhất nên bất nhiễm hồng trần tục thế, nhưng người tu chân như Văn Xuân Tương vốn là siêu thoát hồng trần, sao có thể tính là vướng vào hồng trần được?
Bởi vì quan hệ khế ước, Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương ở bên nhau như hình với bóng cũng đã gần một trăm năm.
Một trăm năm, đã là thời gian “bạch đầu giai lão” theo như lời phàm nhân rồi.
Hai người bọn họ trò chuyện sẽ không bị bất luận kẻ nào phát hiện, nhất cử nhất động của đối phương cũng không thoát khỏi tầm mắt mình.
Thậm chí có thể nói, Tạ Chinh Hồng ngay cả mỗi sợi tóc của Văn Xuân Tương nằm ở đâu cũng đều biết rõ ràng.
Mà trải qua chuyện Bách Hoa tửu lần trước, Tạ Chinh Hồng lại càng kiên định với suy nghĩ của mình, hắn cũng có thể cảm giác được suy nghĩ của Xuân Tương tiền bối đối với hắn cũng giống như thế. Niềm vui sướng tựa như mật đường này, Tạ Chinh Hồng nhịn không được mà đặt nó ở trong lòng, nhấm nháp hết lần này đến lần khác.
Nhưng hắn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-phat-tu/1509034/quyen-2-chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.