Kỳ thật Kinh Kha đi rồi tôi đi thăm Triệu mặt trắng, không thể không nói rằng tình nghĩa cùng sự ăn ý của bọn ngốc đó thì người như tôi rất khó hiểu được, nó thấy tôi không đợi tôi nói đã thản nhiên nói: “Đó là mệnh của nó.”
Những lời này làm cho người ta thực sợ hãi, chúng tôi biết tên ngốc chỉ cách triết gia có một bước nhỏ thôi, khi tôi muốn hỏi Triệu mặt trắng lời này có thâm ý gì, hắn đã lấy một cây gậy nhỏ vẽ khẽ trên đất, cứ thế đi xa dần...
Tôi chỉ có thể nói với Kinh khờ: “Hắn rất tốt.”
Lần thứ hai ám sát Tần vương, Cái Nhiếp cũng không kịp gặp mặt Kinh khờ lần thứ hai...
Tôi nói với Tần Thủy Hoàng: “Doanh ca, còn có mấy vấn đề chi tiết, lúc ấy giúp anh thoát khỏi khốn cảnh hình như còn có mấy người, Triệu Cao không nói, có phải còn có một người cầm gì đó ném Kha tử hả?”
Kinh khờ lập tức canh cánh trong lòng núi: “Đúng vậy, có một ông già cầm cái túi hôi rình ném anh.”
Tần Thủy Hoàng cười nói: “Hạ Vô chu hạ, mịa nó.”
Ừ, thuộc loại bác sĩ tư nhân của Chính béo đây mà.
“Vậy hai người này xử lý ra sao, chúng ta tận lực làm chân thực chút.”
Tần Thủy Hoàng nói: “Chú xử lý đi.”
Tôi kinh ngạc nói: “Em sao?”
Chính béo nói: “Lạ chụ, đẹn lục đọ chụ đựng ợ bên cạnh anh mạ lị.”
Kinh khờ đại khái không tin được người khác, gật đầu: “Anh thấy được đó.”
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2321176/quyen-3-chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.