Kinh ngạc, Kinh khờ cười cười, hay tay xòe ra, nguyên lai trong chớp mắt khi Tần Thủy Hoàng vào cửa anh ấy đã ăn hấp dẫn thảo.
Lúc này Kinh khờ đã buông Chính béo, tay giơ ra trước mặt Chính béo, Chính béo đánh vào tay anh ấy: “Tao cho mạy cại bụa ỵ.”
Kinh khờ nhảy lên lưng Chính béo kẹp cổ kêu lên: “Trả tiền.”
Chính béo nhảy loạn khắp phòng kêu lên: “Tao ngộc mợi trạ cho mạy, trạ tiện mạy muộn giệt tao.”
Hai người này một hoàng đế một sát thủ, xa cách xong gặp lại như hai đứa nhỏ, tôi nhìn đồng hồ, cho bọn họ làm loạn vài phút mới ngăn cản bọn họ nói: “Doanh ca, Kha tử, chúng ta không còn nhiều thời gian, trước tiên nói chính sự.”
Tần Thủy Hoàng biết mình có ‘bệnh’, vội ngồi xuống: “Đựng cọ nhạo, đựng cọ nhạo.”
Tôi nói hai ba lời về tai hại mà hấp dẫn thảo Kinh Kha ăn, kêu anh ấy ngồi xuống, ba người cùng nhìn nhau, phì cười, tôi đặt điện thoại di động lên bàn nói: “Doanh ca đại khái còn 5 phút, Kha tử dài hơn chút, nhưng cũng không bao nhiêu, hai người nhìn thời gian thấy gần hết giờ thì đi qua phòng bên chờ, chờ tỉnh lại tới tìm em.”
Kinh khờ cúi đầu nhìn ngực mình tới lui, tôi hỏi: “Kha tử, tìm cái gì?”
Kinh khờ lấy tay cẩn thận vuốt ngực nói: “Anh nhớ rõ bị bắn hai cái lỗ...”
Tôi biết anh ấy đang nói bị Cổ Đức Bạch bắn hai phát, lập tức vừa buồn cười lại vừa cảm động, kéo tay anh ấy nói: “Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2321174/quyen-3-chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.