Hầu hết mọi người đã ở đây mười tháng, có người chậm hơn một hai ngày, cũng có người chậm hơn một vài tháng, nhưng tuyệt đại đa số khách trọ của Dục Tài cơ bản đã sống hết một nửa thời gian rồi.
Cho nên năm nay tôi tìm nhiều người thương lượng, đều nhất trí kết luận: Phải náo nhiệt, phải vui vẻ, ngay cả Nhan Cảnh Sinh luôn im hơi lặng tiếng cũng cho là như vậy, cậu ấy trong lúc vô ý nói khiến tôi ấn tượng rất sâu, cậu ấy cho rằng mọi người ở đây một năm, nhưng cũng là một năm cuối cùng của kiếp này, cho nên nhất định phải long trọng.
Sáng sớm, tôi mang Bánh Bao cùng mấy người Lý Sư Sư, Lưu Bang đi vào Dục Tài. Khắp nơi trong vườn trường treo đầy lồng đèn đỏ, câu đối xuân, bọn nhỏ bỏ bánh pháo trong túi đuổi nhau nô đùa, mặc kệ bọn nhỏ sau này giỏi giang cỡ nào, nhưng dù sao cũng là đứa nhỏ, đứa lớn nhất cũng mới 14 tuổi, hơn nữa ngoại trừ học sinh bản địa đại đa số bọn nhỏ xuất thân từ các gia đình nghèo, không có điều kiện về nhà đón năm mới, tuy vậy nhưng tôi cũng cho bọn nhỏ có quần áo mới mặc, có pháo đốt mừng năm mới.
Từ Đắc Long dẫn một đội chiến sĩ ra vườn trường tuần tra, chủ yếu là đề phòng hỏa hoạn, hôm nay mọi người đều đến đông đủ, một ít chiến sĩ giàu có trao toàn bộ tài sản cho Dục Tài, đúng ra mà nói bọn họ như là cổ đông của trường rồi.
Mấy người Đoàn Thiên Lang cùng Trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2321137/quyen-3-chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.