Dọc đường đi tôi buồn bực không nói gì, dám khó chịu cả với Quan nhị ca, chắc tôi là người đầu tiên, cũng bởi vì tôi bất mãn với lão già này, về phương diện khác thì tôi lại đang lợi dụng khoảng thời gian này nghĩ biện pháp. Để khách hàng ngay ngày đầu tiên tới, chưa biết đầu cua tai nheo gì đã đi tới Hà Nam xa xôi là không hay, lúc đầu tôi hi vọng khi đến ga thì hết vé, nhưng đây là chuyện không thực tế, tôi biết Hà Nam là trạm trung chuyển lớn nhất nước, mỗi ngày 24/24 xe cộ tàu bè ra vào liên tục không dứt. Tôi lại nghĩ tới phương án hay là chỉ mua vé tới trạm tiếp theo, nhân viên soát vé kiểm tra thấy không có vé sẽ đuổi xuống, tôi sẽ chờ ở trạm thứ hai để đón, nhưng mà khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn rất lớn, quan nhị gia là loại người gì, đuổi lão xuống là lão xuống sao?
Quan Vũ thấy tôi lầm lì không nói gì, cười nói: “Anh biết chú trong lòng đang mắng anh, nói lão già này thật chẳng trượng nghĩa tí nào, cố ý gây khó khăn cho chú.”
Tôi sầm mặt: “Em đâu dám, nhưng mà nói đi thì nói lại, ngài vì sao không thể chờ thêm một ngày?”
Ai ngờ Quan Nhị Gia thở dài: “Chú hỏi thì anh cũng nói, anh lẻ loi hưu quạnh quanh năm, kỳ thật một người còn sống là vì những người xưng quanh, chú nghĩ thử mà xem, nếu đặt chú ở một nơi cẩm y ngọc thực, nhưng bên người chẳng có đến một người thân, cũng không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2321009/quyen-3-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.