Các lão nhân thưởng thức lá cờ một lúc, đều rất hài lòng, Ngô Đạo Tử tiếc nuối: “Được rồi, nếu không thì phú một bài thơ cho tận hứng, chẳng phải sẽ thành một chuyện lưu danh thiên cổ sao?”
Tôi nói: “Em không lôi lão Bạch về được, lão đang ở chung với Đỗ Phủ.” Khi lão Trương chuyển về nhà thì Lý Bạch cũng đi theo, hai lão già giờ dính nhau như hình với bóng.
Tôi mang theo đám đại sư đi vào khu nhà cũ, trên đường còn được chiêm ngưỡng Tô Võ lão gia tử, Tô hầu gia rất vừa lòng với cuộc sống sung quân, khoác cái áo lông dê yêu quý, tay nắm chặt cây gậy của mình, ngồi ở cửa cùng một cái nồi nhỏ, mỗi ngày lão tới nhầ bếp lấy đồ ăn rồi tự nấu nướng, cuộc sống tương đối vui vẻ.
Các hảo hán đã sang Singapore thi đấu, hiện tại khu nhà cũ cơ bản là người đi nhà trống, tôi làm mẫu vài việc thường ngày, sau đó tìm Từ Đắc Long, nói cho các đại sư rằng là khi có việc gì cần thì hỏi cứ hỏi anh ta. Từ Đắc Long tuy là võ quan, nhưng cũng tỏ ra kính ý đối với các vị danh túc triều trước, còn các vị lão gia tử thì cơ bản chẳng biết Nhạc gia quân là cái gì, cũng chỉ gật đầu tỏ ý biết.
Đây là một trong những vấn đề mà trường Dục Tài chúng tôi gặp phải, những người tới đây ngoại trừ Tần Cối, đều là anh hùng, danh sĩ, lãnh tụ khởi nghĩa, toàn bộ đều là nhân sĩ đại kiệt xuất, tôi thấy họ ở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2320999/quyen-3-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.