Sáu vị đại thần nâng cốc ngôn hoan trong quán bar của tôi, không khí vô cùng náo nhiệt, đáng tiếc không có dàn nhạc, Sáu Lưu kéo tôi tới trước mặt mọi người: “Đây là Tiểu Cường, sau này chú ấy sẽ chiếu cố chuyện ăn uống cùng cuộc sống hàng ngày cho các vị.”
Sáu lão già đều khách khí chào hỏi tôi, mặc dù không phải thật lòng, nhưng tôi rất thỏa mãn, đây đều là quốc bảo à.
Sáu Lưu nói với tôi: “Chú cứ đi làm việc đi, anh phải chạy đi làm thủ tục cho một nhóm người, mấy lão văn nhân tới chỗ chú thì Hà Thiên Đậu cũng bó tay.”
Lúc này nội dung câu chuyện phiếm của các vị đại thần đã phát triển tới trình độ phức tạp hơn. Ngô Đạo Tử kéo Liễu Công Quyền: “Này cậu viết chữ đẹp, lần sau tôi vẽ xong cậu đề cho tôi vài chữ.” Từ xưa thư họa không phân biệt, đại sư hội họa chữ viết thường cũng không kém, nhưng thuật nghiệp có chuyên môn hóa, Ngô Đạo Tử cố gắng đạt tới hoàn mỹ nên thỉnh cầu Liễu Công Quyền.
Ở đây Liễu Công Quyền nhỏ tuổi nhất - đại khái chỉ tầm 1200 tuổi, những người khác đều là tiền bối của lão, vì vậy lão khiêm tốn nói: “Vô cùng vinh hạnh.”
Diêm Lập Bản cùng Hoa Đà hàn huyên: “Đại phu, tôi gần đây cứ thấy hoa mắt, ngồi lâu thì đầu váng mắt hoa, ngài nói là bị sao?” Hoa Đà bắt mạch một lúc rồi nói: “Ngài khí huyết hơi kém, hơn nữa thời gian dài không vận động, nếu rảnh rỗi tôi sẽ dạy ngũ cầm hí cho.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2320998/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.